“Một số người không rời đi vì hết yêu, mà bởi họ đã tìm được nơi có thể chà đạp bạn mà không bị tổn thương. Nhưng khi bạn đứng dậy, họ sẽ chẳng bao giờ dám nhìn bạn trong mắt một lần nữa.”
Tống Nhược không về nhà đêm đó.
Cô ngồi một mình trong quán cà phê 24 giờ, cửa kính mờ đọng sương phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô. Từ một người phụ nữ luôn tự tin với nhan sắc, cô bỗng hoài nghi chính mình: Có phải mình đã không còn đủ hấp dẫn để giữ một người đàn ông?
Tin nhắn từ Chu Diệm vẫn đến, đúng giờ, ngắn gọn:
“Em ăn gì chưa?”
Tống Nhược không trả lời.
Cô bật điện thoại lên, lướt qua các bài viết, tin tức – và dừng lại ở một bức ảnh. Là Chu Diệm. Là Kỷ Nhược An. Cả hai đang đứng bên nhau trong một sự kiện, báo chí ghi tiêu đề:
“Tổng giám đốc trẻ Chu Diệm và nữ trợ lý mới – cặp đôi tài sắc khiến nhiều người ngưỡng mộ.”
Không phải báo lá cải. Là truyền thông chính thống. Có logo công ty anh phía sau. Có nụ cười dịu dàng của Kỷ Nhược An. Và có ánh mắt trìu mến của Chu Diệm dành cho cô ta – ánh mắt mà cô tưởng chỉ thuộc về mình.
Tống Nhược cười – nụ cười chua chát nhất từ trước đến nay.
Sáng hôm sau, cô đi làm sớm. Hôm nay là buổi ký hợp đồng quan trọng với đối tác Hàn Quốc – sự kiện mà công ty cô chuẩn bị cả tháng nay. Tống Nhược là người điều phối trực tiếp.
Tuy nhiên, trên đường đến điểm hẹn, một cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Cô lái xe qua đoạn giao lộ, tầm nhìn mờ mịt. Đèn xanh vừa bật, cô nhấn ga – nhưng không thấy chiếc xe tải phía bên trái vượt đèn đỏ.
Tiếng phanh. Tiếng la hét. Âm thanh va chạm chát chúa xé toạc không gian.
Một cú đâm mạnh vào bên hông xe cô. Chiếc xe bị đẩy văng sang lề đường, đập vào cột điện. Kính vỡ. Khói bốc lên.
Mọi thứ sau đó là hỗn độn. Tiếng còi xe cấp cứu. Tiếng người hô hoán. Và trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê, Tống Nhược nhìn thấy bóng người quen thuộc – Chu Diệm.
Anh lao tới, nhưng không phải về phía xe cô. Anh chạy tới chiếc xe khác – nơi Kỷ Nhược An đang được đỡ ra khỏi ghế phụ, có một vết xước nhỏ trên trán. Cô ta run rẩy, mặt nhăn nhó.
“Nhược An! Em có sao không?” – Chu Diệm hoảng hốt, ôm chặt cô gái vào lòng.
Ngay lúc đó, Tống Nhược – với máu đang chảy trên trán, nằm gục trong xe, tay nắm chặt vô-lăng – chỉ có thể lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy qua cửa kính nứt vỡ. Mọi âm thanh như bị hút khỏi thế giới.
Anh ta không hề nhìn về phía cô. Không một lần.
Trên xe cấp cứu, mắt Tống Nhược nặng trĩu. Y tá bên cạnh nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí cô là đôi mắt long lanh nước của Kỷ Nhược An, và một câu nói xuyên qua mọi lớp mặt nạ:
“Cậu không muốn biết Chu Diệm đã than phiền với tôi bao nhiêu lần về cái tính tiểu thư đỏng đảnh của cậu sao?”
Cô ta không nói bằng giọng đắc thắng, không hằn học – chỉ là một sự khẳng định nhẹ nhàng… đủ để bẻ gãy trái tim của một người đã yêu mù quáng.
Bệnh viện – hai ngày sau.
Tống Nhược tỉnh lại. Đầu cô đau nhức, vai quấn băng, chân phải nẹp cố định. Nhưng đau nhất không nằm ở cơ thể.
Bên giường bệnh, chỉ có một y tá trực ca. Không có Chu Diệm. Không có một tin nhắn, một cuộc gọi.
Cô hỏi khẽ, giọng khàn đặc:
“Người đưa tôi vào viện đâu?”
Y tá ngạc nhiên:
“Cô không nhớ sao? Lúc xe cấp cứu tới, người đàn ông đi cùng rời đi sau khi hỏi vài câu. Anh ta bảo phải chăm sóc… một người khác.”
Tống Nhược nhắm mắt lại. Một dòng nước ấm tràn qua gò má.
Người khác. Không phải cô.
Chiều hôm đó, mẹ cô từ quê lên, nước mắt lưng tròng.
“Sao con không báo sớm? Mẹ gọi mãi cho Chu Diệm, cậu ta không bắt máy. Mẹ còn tưởng con đi với cậu ta…”
Cô chỉ mỉm cười: “Mẹ ơi, con ổn mà.”
Lần đầu tiên trong đời, cô không còn khóc nữa. Có lẽ vì nước mắt đã cạn. Có lẽ vì nỗi đau đã hóa đá. Cô nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, trời xanh lặng. Bình yên đến lạ.
Bình yên không phải vì mọi thứ đã tốt đẹp hơn – mà vì cô đã thôi trông chờ vào ai đó sẽ quay lại.
Một tuần sau, Tống Nhược xin xuất viện.
Cô về nhà, thu dọn đồ đạc. Mọi kỷ vật liên quan đến Chu Diệm, cô bỏ vào một chiếc thùng. Hình chụp. Cà vạt. Đồng hồ đôi. Chiếc nhẫn cô từng định cầu hôn anh – tất cả.
Cô gọi cho một người bạn luật sư.
“Tớ muốn bán cổ phần trong công ty Chu Diệm. Toàn bộ. Không cần thương lượng.”
“Cậu chắc chứ? Cổ phần đó đáng giá lắm.”
Tống Nhược mỉm cười: “Giá trị của nó không bằng một giờ trong cuộc đời tớ nữa.”
Cuối chương 3
“Anh từng không cứu tôi khỏi tai nạn. Nhưng cảm ơn – vì nhờ thế, tôi đã tự cứu lấy chính mình.”