ông ăn chả bà ăn diện

Chương 5: Ông Ăn Chả Bà Ăn Diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Thứ tình cảm khiến người ta đau đến chết đi sống lại, thì không nên gọi là tình yêu. Tình yêu đúng nghĩa – phải là thứ khiến người ta sống lại một lần nữa.”

Quán cà phê ven biển nhỏ xíu, chỉ có bốn cái bàn gỗ và mấy chậu hoa giấy tím phủ trên mái. Mỗi chiều, gió biển thổi qua khe cửa, mang theo mùi muối mặn dịu nhẹ. Nơi này cách xa thành phố hơn 400 cây số, không ồn ào, không phô trương, không ai biết Tống Nhược từng là ai.

Và chính nơi ấy, cô gặp Lục Chiêu.

Lần đầu tiên họ chạm mặt, là khi anh hỏi mượn chỗ ngồi vì quán đã kín bàn. Lần thứ hai là hai ngày sau, anh lại ngồi ở bàn bên, gọi cùng loại cà phê như cô: americano không đường, thêm đá.

“Trùng hợp thật,” anh nói, mỉm cười, “em cũng là người thích vị đắng rõ ràng à?”

Tống Nhược không trả lời ngay. Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ, có lẽ... cô đã nếm đủ đắng rồi, thêm chút cũng chẳng sao.

Lục Chiêu là bác sĩ – cô chỉ biết điều đó sau vài lần nói chuyện. Anh không có vẻ ngoài lạnh lùng của một tổng tài hay giọng điệu hoa mỹ của một kẻ giỏi hứa hẹn. Anh hay mặc sơ mi trắng, áo khoác vải mộc, và ánh mắt luôn dịu dàng như ánh nắng qua rèm buổi sớm.

Anh không hỏi cô từng là ai, không tò mò tại sao một cô gái rõ ràng từng sống ở nơi phố lớn lại “lạc trôi” đến đây, làm việc văn phòng tẻ nhạt với mức lương khiêm tốn.

“Em định ở lại đây lâu không?” – một lần anh hỏi, khi họ cùng đi dạo trên con đường sát biển.

Tống Nhược ngẫm nghĩ một lúc.

“Chưa biết. Có thể đến khi nào không còn cảm thấy mình đang chạy trốn nữa.”

Anh gật đầu, không gặng hỏi thêm. Chỉ nói:

“Khi em sẵn sàng đối mặt, thì đó không còn là quá khứ nữa. Chỉ là một bài học.”

Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng xuyên thẳng vào tim cô như kim.

Buổi sáng chủ nhật, Tống Nhược thức dậy sớm, pha cà phê, mở cửa sổ để gió tràn vào căn phòng nhỏ.

Điện thoại cô reo. Là số lạ.

Cô nhấc máy. Giọng nói bên kia khiến ngón tay cô khựng lại:

“Tống Nhược, em có thể về thành phố một chuyến không? Có chuyện anh muốn nói rõ.”

Là Chu Diệm.

Cô im lặng trong ba giây.

“Xin lỗi. Người nghe là Tống Nhược cũ đã không còn tồn tại.”

Cô tắt máy.

Không cần biết anh muốn nói gì. Cô không còn sống ở quá khứ mà anh là trung tâm nữa. Cô đã rời khỏi quỹ đạo của anh – và không có ý định quay lại.

Chiều hôm đó, Lục Chiêu rủ cô đi ngắm hoàng hôn trên mỏm đá phía tây – nơi không có khách du lịch, chỉ có dân địa phương hay lui tới.

Tống Nhược không từ chối.

Cô khoác một chiếc áo len trắng, mái tóc dài buông thả, gương mặt không trang điểm nhưng thanh thoát đến lạ. Lục Chiêu nhìn cô một lúc lâu, rồi lặng lẽ mở cốp xe lấy ra… một đôi giày thể thao mới tinh.

“Đường đi nhiều đá. Anh đoán em sẽ mang giày không hợp.”

Tống Nhược nhìn đôi giày, cứng họng.

Chu Diệm từng mua cho cô cả tá giày cao gót, giày hiệu, giày da bóng lộn... nhưng chưa bao giờ hỏi chân cô có đau không sau một ngày dài đứng họp. Còn người đàn ông trước mặt… chỉ là đôi giày thể thao thôi, nhưng khiến lòng cô rung lên theo một cách khác.

“Cảm ơn.” – cô khẽ nói.

“Lần đầu tiên em cảm ơn anh rồi đấy.” – Lục Chiêu cười nhẹ, đưa tay ra – “Đi thôi. Hôm nay nắng đẹp.”

Ngọn gió đầu thu se lạnh quấn quanh hai người khi họ đứng trên mỏm đá. Mặt trời đỏ ối, phản chiếu xuống mặt biển như dát vàng. Cả không gian tĩnh lặng như một bức tranh, chỉ còn tiếng sóng vỗ và vài con chim biển bay ngang trời.

Tống Nhược ngồi xuống, kéo áo sát người hơn. Lục Chiêu đưa cho cô chiếc khăn choàng mỏng. Cô ngần ngại, nhưng vẫn nhận lấy.

“Em từng yêu sâu đậm lắm phải không?” – anh hỏi, mắt không rời chân trời.

“Ừ. Từng nghĩ là mãi mãi.”

“Người ta hay nhầm tình yêu sâu là tình yêu đúng.” – Anh mỉm cười – “Nhưng nếu yêu đúng người, em không cần phải chịu đựng nhiều đến vậy.”

Tống Nhược siết chặt khăn choàng.

“Làm sao biết ai là đúng người?”

Lục Chiêu quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Là khi em được là chính mình, mà họ vẫn yêu em.”

Lúc về, trời sụp tối. Trên đường đi, Tống Nhược nhìn thấy một cô bé ngồi khóc bên vệ đường vì lạc mẹ. Cô dừng lại, định bước tới thì Lục Chiêu đã nhanh hơn.

Anh cúi xuống, đưa tay ra:

“Chú là bác sĩ. Cháu bị thương ở chân rồi, chú băng lại nhé?”

Cô bé ngập ngừng, rồi gật đầu. Lục Chiêu nhẹ nhàng xử lý vết xước nhỏ, miệng liên tục trò chuyện để cô bé bớt sợ. Sau đó, anh cõng bé đi tìm mẹ trong khu chợ nhỏ gần đó.

Tống Nhược đứng lặng phía sau, nhìn cảnh tượng đó, ngực nghẹn lại một cảm giác lạ lẫm – vừa bình yên, vừa ấm áp.

Tối hôm ấy, về đến nhà, cô nhận được tin nhắn từ Lục Chiêu:

“Anh không vội. Nhưng nếu một ngày em sẵn sàng để người khác đối xử tử tế với em – hãy nhớ rằng, anh vẫn ở đây.”

Tống Nhược đặt điện thoại xuống, trái tim đập thình thịch.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng, cô mơ.

Trong mơ, không có nước mắt. Không có Chu Diệm. Không có nỗi đau.

Chỉ có biển, gió, và ánh mắt dịu dàng của người đàn ông lạ mặt.

💙 Cuối chương 5

“Cô không còn là cô gái từng quỵ lụy vì một tình yêu sai lầm nữa. Cô đang học cách đón nhận một thứ tình cảm mới – không rực rỡ như pháo hoa, mà ấm áp như ánh lửa đêm đông.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.