ông ăn chả bà ăn diện

Chương 6: Ông Ăn Chả Bà Ăn Diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Người ta chỉ trân trọng những thứ khi đã mất đi. Nhưng lúc đó, sự hối hận thường không đủ sức kéo lại mọi thứ.”

Trên tầng thượng của tòa nhà văn phòng trung tâm thành phố, Chu Diệm đứng nhìn ra bầu trời xám xịt. Mưa phùn rơi lất phất, hòa cùng những cơn gió lạnh đầu mùa. Anh không còn sự kiêu ngạo, cũng không còn vẻ điềm tĩnh thường thấy. Chỉ còn lại một người đàn ông hoang mang và thất vọng, đang vật lộn với sự thật đau đớn.

Tin nhắn của trợ lý tối hôm qua khiến anh như bị sét đánh ngang tai:

“Cổ phần công ty đã được chuyển nhượng hoàn toàn, chị ấy đã chính thức rời khỏi thành phố.”

Chu Diệm không thể tin đó là sự thật. Bốn năm chung sống, bốn năm đồng hành, bỗng chốc biến mất trong nháy mắt như một cơn ác mộng. Anh tự hỏi, vì sao lại không thấy trước được điều này? Vì sao lại để cô ra đi mà không níu giữ?

Tối hôm đó, Chu Diệm ngồi trong phòng làm việc lớn, lướt qua từng bức ảnh, từng món đồ nhỏ nhặt còn sót lại trong phòng. Ảnh họ chụp bên nhau, đôi giày cô từng thích, thậm chí chiếc áo len mà cô hay mặc khi trời se lạnh. Tất cả như những mũi dao cứa vào tim anh từng nhịp một.

Anh gọi điện thoại cho bạn bè, những người bạn thân cũ của cô, hỏi về nơi cô đi. Nhưng mọi người chỉ biết cô đã dọn đi, không ai rõ địa chỉ.

“Chu Diệm, anh đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều. Anh không còn cơ hội nữa đâu.” – Một người bạn nói, giọng nghiêm nghị.

Anh bật cười cay đắng, tự nói với chính mình:

“Đúng… tôi đã mất cô ấy. Nhưng tôi không thể để cô ấy đi dễ dàng như vậy.”

Sáng hôm sau, Chu Diệm tức tốc thu xếp công việc, lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố biển mà anh đoán là nơi Tống Nhược chọn để bắt đầu cuộc sống mới.

Vừa xuống sân bay, anh gọi điện cho những người bạn làm việc ở đó để tìm kiếm thông tin. Mọi người đều biết đến cô, nhưng không ai biết địa chỉ chính xác.

Anh quyết định tự mình tìm kiếm.

Chu Diệm đến quán cà phê nhỏ ven biển mà anh nghe nói cô thường ghé. Quán nằm trong con hẻm nhỏ, rêu phong và yên tĩnh.

Khi anh bước vào, ánh mắt mọi người đều hướng về anh. Và rồi, anh nhìn thấy cô – người phụ nữ vẫn đứng đó, nhẹ nhàng cầm tách cà phê, mái tóc thả tự nhiên, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng đã khác rất nhiều so với hình ảnh trong quá khứ.

Tim anh như ngừng đập.

“Tống Nhược.” – Anh gọi, giọng không khỏi run rẩy.

Cô quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng không có vẻ gì là sợ hãi hay tránh né.

“Anh đến đây làm gì?” – cô hỏi, giọng bình thản.

“Anh đến để xin lỗi. Anh biết anh đã sai… anh đã không trân trọng em, đã không yêu em đủ. Anh muốn được một cơ hội để sửa sai.”

Tống Nhược nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giận dữ:

“Anh nói thì dễ. Em đã chờ cơ hội đó từ rất lâu, nhưng nó không bao giờ đến.”

“Em đừng đẩy anh ra như thế. Anh đã thay đổi.”

Anh tiến lại gần, muốn nắm lấy tay cô nhưng cô rút lại.

“Em không cần những lời hứa suông. Em cần hành động.”

Chu Diệm cảm nhận được sự cứng rắn trong ánh mắt cô, anh biết không thể dùng lời nói để lay chuyển nữa.

“Anh sẽ làm mọi thứ em muốn. Anh sẽ không để em đi một lần nữa.”

Tống Nhược lắc đầu.

“Em không phải món đồ để anh giữ lấy khi muốn, rồi vứt bỏ khi chán. Em sẽ sống cuộc đời của mình, không còn anh.”

Cô nói rồi quay lưng bước đi, bỏ lại Chu Diệm đứng đó trong sự cô đơn và thất vọng.

Ngày hôm sau, Chu Diệm bắt đầu liên tục gửi tin nhắn, gọi điện nhưng cô không trả lời. Anh thậm chí gửi người tìm hiểu mọi thông tin về cô, hy vọng có thể tìm được bất kỳ dấu vết nào để níu giữ.

Nhưng Tống Nhược không còn như trước nữa. Cô đã học cách tự bảo vệ mình, không cho anh có cơ hội làm tổn thương thêm lần nào.

Một buổi chiều, khi cô đang làm việc trong viện nghiên cứu, Lục Chiêu gọi điện.

“Anh vừa nghe tin anh ấy đến đây. Em ổn chứ?”

Tống Nhược cười nhẹ.

“Em ổn. Anh ấy đã mất em rồi. Em nghĩ, giờ là lúc em sống cho chính mình.”

Lục Chiêu đáp:

“Anh sẽ luôn bên cạnh em, cho dù anh ấy có làm gì đi nữa.”

“Cảm ơn anh.” – cô nói, ánh mắt ấm áp – “Lần đầu tiên sau nhiều năm, em cảm thấy mình không đơn độc.”

Đêm đó, khi ngồi nhìn ra biển đen thẳm ngoài khung cửa sổ, Tống Nhược tự nhủ:

“Tôi đã mất đi rất nhiều, nhưng tôi cũng đã tìm lại được bản thân. Người đàn ông cũ quay lại cũng chỉ là một phần của quá khứ. Tôi không còn là cô gái năm ấy, và cuộc sống mới của tôi đang chờ đợi.”

💔 Cuối chương 6

“Kẻ cũ quay lại không phải để níu giữ tình yêu, mà để đối diện với nỗi đau của chính mình. Còn cô, cô đã tìm được sức mạnh để bước tiếp – dù có khó khăn thế nào.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.