ông ăn chả bà ăn diện

Chương 7: Ông Ăn Chả Bà Ăn Diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Khi một cánh cửa đóng lại, sẽ luôn có một cánh cửa khác mở ra, chỉ là ta có đủ dũng khí để bước qua hay không.”

Sau những ngày tháng rối ren, cuối cùng Tống Nhược cũng cảm nhận được một luồng sáng nhẹ nhàng soi rọi vào cuộc đời mình. Thành phố biển bình yên, gió mát lành, và sự hiện diện của Lục Chiêu – người đàn ông không chỉ mang đến sự ấm áp, mà còn cho cô cảm giác được che chở và hiểu thấu.

Sáng sớm hôm đó, cô thức dậy trong căn phòng nhỏ sát biển, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa. Cảm giác này khác hẳn với những ngày tháng vật vã trước kia. Không còn đau đớn, không còn sợ hãi, chỉ có sự yên bình và tự do.

Lục Chiêu đã đến đón cô đi làm tại viện nghiên cứu y học nơi anh làm việc. Trên đường đi, họ không nói nhiều, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng cái yên bình của thành phố ven biển.

“Em nghĩ mình sẽ bắt đầu lại từ đây,” Tống Nhược nói nhỏ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

“Anh sẽ luôn ở bên, giúp em từng bước một.” Lục Chiêu cười ấm áp.

Viện nghiên cứu là nơi Tống Nhược tìm thấy niềm vui mới trong công việc. Cô dành hết tâm huyết cho từng dự án, từng nghiên cứu nhỏ nhất. Được làm việc trong môi trường thân thiện, cởi mở, cô cảm nhận được sự tôn trọng và trân trọng, điều mà trước đây cô chưa từng có.

Những buổi chiều, họ cùng nhau đi bộ trên bờ biển, trao đổi về những kế hoạch tương lai. Lục Chiêu không vội vàng, anh luôn kiên nhẫn, lắng nghe cô chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn.

Một buổi chiều nọ, khi đang ngồi bên nhau trên ghế đá cạnh bãi biển, Tống Nhược nói:

“Anh biết không, em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể yêu ai nữa. Tình yêu của em với Chu Diệm đã làm em tổn thương quá nhiều. Em từng sợ…”

Lục Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:

“Sợ là điều bình thường. Nhưng điều quan trọng là em đã đứng dậy được.”

Tống Nhược gật đầu, mắt long lanh:

“Em muốn tin rằng mình có thể hạnh phúc lần nữa.”

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Dù đã rời xa thành phố, xa bỏ quá khứ, nhưng bóng ma của Chu Diệm vẫn luôn ám ảnh cô.

Một buổi tối, cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, báo tin Chu Diệm đang tìm cách gây áp lực để lấy lại cổ phần và buộc cô trở về công ty.

“Anh ta không bỏ cuộc dễ dàng đâu,” người bạn nói.

Tống Nhược nghe mà lòng dậy sóng. Cô biết, trận chiến chưa kết thúc.

Tuy nhiên, lần này cô không còn đơn độc. Lục Chiêu ở bên, cùng cô vạch ra kế hoạch bảo vệ những gì cô đã xây dựng. Họ liên hệ luật sư, chuẩn bị hồ sơ, tìm kiếm bằng chứng Chu Diệm đã lợi dụng quyền lực để thao túng.

“Chúng ta sẽ không để anh ta phá hoại cuộc sống của em nữa,” Lục Chiêu kiên quyết nói.

Cô cảm nhận được sức mạnh từ người đàn ông này – không phải sức mạnh của quyền lực hay tiền bạc, mà là sức mạnh của sự kiên trì, lòng trung thành và tình yêu chân thành.

Song song với công việc và những khó khăn trước mắt, Tống Nhược cũng dần mở lòng với Lục Chiêu. Cô không còn đóng cửa trái tim như trước, mà học cách tin tưởng và dựa vào một người khác.

Một đêm, khi họ cùng nhau ngắm trăng trên ban công căn hộ nhỏ, Lục Chiêu nhẹ nhàng hỏi:

“Em có nghĩ đến tương lai chưa? Anh muốn được là người đồng hành với em trên mọi nẻo đường.”

Tống Nhược nhìn vào mắt anh, thấy ở đó là sự chân thành không thể chối từ.

“Em từng nghĩ mình không xứng đáng được yêu. Nhưng giờ em muốn thử một lần nữa.”

Lục Chiêu mỉm cười, khẽ ôm cô vào lòng.

“Anh sẽ cho em thấy, tình yêu không phải để đau đớn, mà là để được nâng niu.”

Những tháng ngày tiếp theo, tình cảm giữa họ dần sâu đậm hơn. Tống Nhược cảm nhận được sự thay đổi của chính mình: từ một người ngập trong tổn thương, giờ đã mạnh mẽ, tự tin, biết yêu thương và bảo vệ bản thân.

Cô không còn là cô gái năm xưa, dễ dàng bị tổn thương bởi những lời nói vô tình hay sự phản bội. Giờ đây, cô là người phụ nữ tự chủ, biết mình muốn gì và cần gì.

Một ngày nọ, khi đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Tống Nhược nhận được một bó hoa tím – loài hoa yêu thích mà Chu Diệm từng tặng cô. Nhưng lần này, cô không thấy đau, không thấy gục ngã.

Cô chỉ mỉm cười, gọi Lục Chiêu đến bên.

“Hoa đẹp. Nhưng anh mới là người mang lại cho em cảm giác ấm áp thực sự.”

Lục Chiêu nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương.

“Anh sẽ luôn là người mang lại cho em bình yên.”

Ngày qua ngày, cuộc sống mới ở thành phố biển trở nên quen thuộc và đầy ý nghĩa với Tống Nhược. Cô không còn phải sống trong bóng tối của quá khứ, mà đang từng bước mở ra một cánh cửa mới, nơi có tình yêu chân thành, có sự tôn trọng và có niềm tin vào tương lai.

Và trên con đường đó, cô biết mình không đơn độc.

💙 Cuối chương 7

“Tống Nhược đã học cách buông bỏ quá khứ, để đón nhận một tình yêu mới. Một tình yêu không hoàn hảo, nhưng đủ để cô tin tưởng và trao đi trái tim mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.