ông chủ trọ và đám người trên tầng gác

Chương 1: Một Ông Chủ Trọ, Năm Cái Rắc Rối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Chỗ trọ có ban công thoáng mát, gần chợ, giá rẻ, không kèm chủ.”
Dòng tin đơn giản được ông Thịnh đăng lên một hội nhóm cho thuê nhà trên Facebook vào đúng 7 giờ sáng ngày Chủ Nhật – thời điểm ông tin là “nhiều đứa thức dậy kiếm nhà trọ nhất”.

Ông Thịnh – 45 tuổi, độc thân, làm kế toán bán thời gian, sống trong một căn nhà hai tầng do cha mẹ để lại. Ông ở tầng trệt, tầng trên gồm bốn phòng nhỏ, từng là phòng cho mấy đứa cháu ở trọ thời sinh viên. Nay đám cháu ra trường, ông quyết định “cho thuê kiếm đồng ra đồng vào, khỏi buồn”.

Vấn đề là, ông không ngờ, sau dòng tin ấy, cuộc đời ông rẽ ngang sang một chương hoàn toàn mới.


Người đầu tiên gõ cửa:

Một cô gái tóc tém, mặc đồ đen từ đầu tới chân, xách theo cái vali dán sticker đầu lâu. Vừa bước vào nhà đã cúi đầu:
– Em là Thuý – diễn viên sân khấu kịch Quận 3. Em không ồn ào, không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng... gào khóc hoặc cười to vì luyện vai. Mong bác thông cảm!

Ông Thịnh chớp mắt. "Luyện vai" là sao? Trước khi ông kịp hỏi, cô đã diễn luôn một đoạn độc thoại bi thương, khóc nức nở như thể ai đó vừa rời bỏ cô trên sân khấu… phòng khách nhà ông.

Dù hơi lạnh gáy, nhưng ông vẫn gật đầu đồng ý cho thuê.


Người thứ hai xuất hiện ngay chiều hôm đó:

Một thanh niên đeo kính, mặc áo phông in hình… tụ điện. Tên là Huy, giới thiệu mình làm lập trình robot tại nhà.
– Em yên tĩnh, chỉ có máy móc đôi khi kêu "tút tút" lúc cập nhật phần mềm. À, với cả… có thể cháy cầu dao nếu em quên tắt mạch điện.

“Cháy gì cơ?” – Ông Thịnh định hỏi, nhưng vừa quay lại thì Huy đã lấy trong ba lô ra một con robot... đang chớp mắt.

Ông nuốt nước bọt. Đồng ý tiếp. (Chắc chắn ông có hơi run, nhưng tiền thuê nhà là quan trọng hơn.)


Người thứ ba – chiều tối hôm đó:

Một cô gái nhỏ nhắn, tay ôm mèo, mặc quần legging màu hồng neon, giới thiệu:
– Em là Yến – giáo viên yoga. Dạy lớp cho... mèo.
– Mèo?
– Dạ, học viên em toàn là mèo ạ. À, đôi khi có chó tham gia ké.

Ông Thịnh không biết mình đang nghe thật hay bị troll. Nhưng khi thấy con mèo xoạc chân giãn cơ y như người thật, ông lặng im, thở dài, ký hợp đồng.


Người thứ tư – tối khuya:

Một chàng trai xách ba lô, đầu tóc rối bù, mặt mũi đờ đẫn vì mất ngủ.
– Em là Phong, sinh viên năm cuối ngành Văn học, viết truyện mạng. Em cần chỗ yên tĩnh để… đào hố tình tiết mới. Em đảm bảo không gây ồn.
– Ờ... ừ, cậu viết gì?
– “Tổng tài cưới zombie”, “Người Yêu Tôi Là Quỷ Biết Bay”, “Chồng Tôi Là Cái Cây Biết Nói”...

Ông Thịnh không hỏi thêm. Ký. (Vì nghĩ: chỉ cần không làm nổ nhà là được.)


Người cuối cùng không đến thuê, mà là… ở sẵn:

Chính là con mèo mun mập ú tên “Béo Ú” – thú cưng của Yến. Nó quyết định coi sân nhà ông Thịnh là... nhà vệ sinh riêng, và ban công là chỗ phơi nắng độc quyền.

Kể từ giây phút ấy, ông chính thức trở thành “ông chủ trọ bất đắc dĩ”.


Tối hôm đó:

Ông Thịnh pha ly cà phê sữa đá, ngồi trước hiên nhà, nhìn lên tầng hai – nơi ánh đèn nhấp nháy, tiếng robot “tút tút”, tiếng mèo “meo meo” giận dữ vì... bị bắt giãn cơ, cùng giọng nói đầy cảm xúc:
– Anh yêu em... dù em đã là ma cà rồng ba đầu!

Ông ngửa mặt lên trời.

– Chắc tôi sai ở chỗ nào rồi...

(Còn tiếp…)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.