Sáng thứ Bảy yên bình, ông Thịnh đang tưới mấy chậu cây xương rồng thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Là Yến, vẻ mặt rạng rỡ như mới trúng học bổng Harvard dù chỉ đang nghỉ học kỳ:
– Bác ơi! Tin siêu hot! Sắp có đoàn làm phim đến quay ở con hẻm nhà mình đó!
– Ờ, rồi sao? – ông Thịnh thản nhiên. – Mắc gì liên quan tới khu trọ mình?
– Liên quan chớ! Đạo diễn chọn khu trọ mình làm bối cảnh chính đó bác! Còn cần người đóng vai... dân cư bình thường sống hơi bất bình thường!
Ông Thịnh sặc nước.
– Gì mà vai kỳ vậy?
Yến kéo cả Huy và Phong ra họp khẩn dưới sân:
– Đây là cơ hội lên tivi! Mình phải diễn sao cho… tự nhiên nhưng nổi bật!
– Vậy là diễn vai… chính mình hả? – Huy hỏi.
– Không! Diễn phiên bản “chỉnh sửa nhẹ”: ví dụ Huy thì thành hacker bí ẩn. Phong thì là nhà thơ lãng mạn chuyên ngồi góc sân làm thơ dưới... mưa nhân tạo.
– Thế còn Yến? – ông Thịnh nheo mắt.
– Con sẽ là… quản lý khu trọ khó tính nhưng đáng yêu, có khả năng điều khiển tất cả chỉ bằng… cây chổi thần kỳ!
Phong thì thở dài:
– Kịch bản này còn hoang đường hơn truyện kiếm hiệp...
Hai ngày sau, đoàn phim đến thật. Đạo diễn – một người đeo kính râm to bằng cái chén – vừa bước vào đã la lớn:
– Tuyệt! Khu trọ này… quá xuất sắc! Tường bong tróc, dây điện lòng thòng, mèo hoang ngồi góc cầu thang như nhân vật phụ lâu năm. Đây rồi, chất đời thật!
Ông Thịnh nghe mà muốn xỉu. Cái mà người khác gọi là "chất đời", ông gọi là “chưa kịp sửa”.
Yến thì tranh thủ khoe:
– Dạ, con là cư dân thật. Nếu cần vai phản ứng nhanh, biết hét, biết giận và biết ăn mì không nước sôi thì con cân được hết!
Huy ngồi một góc, rì rầm:
– Em sẽ hack tín hiệu máy quay, chỉnh cho bản mặt em đẹp hơn chút…
Phong thủng thẳng ghi thơ:
“Ống kính quay đời, đời quay ngược lại. Một phút làm sao để được mãi mãi nổi tiếng…”
– Lát nữa đạo diễn đọc thơ ông, tui đốt kịch bản! – ông Thịnh rít lên.
Cảnh quay bắt đầu.
Cảnh 1: “Ông chủ trọ bước ra sân, phát hiện có kẻ tình nghi cắm nồi lẩu ở ban công.”
Ông Thịnh diễn chính.
– Diễn tự nhiên nha bác, không cần gồng! – trợ lý đạo diễn dặn dò.
Cảnh quay bắt đầu.
Ông Thịnh mở cửa, bước ra, thấy Huy (vai nghi phạm) đang rón rén cắm nồi lẩu. Ông trừng mắt, hét:
– Huy, mày lại bày trò gì nữa hả?! Tắt điện ngay!
– Cắt! Tuyệt vời! – đạo diễn vỗ tay. – Quá thật! Mà… đây là diễn hay giận thật vậy?
– Ờ… cả hai.
Cảnh 2: “Cô gái quản lý khu trọ quát mèo hoang vì lấn chiếm lãnh thổ.”
Yến cầm chổi, diễn cực nhập tâm.
– Biến ngay! Đây là sân tao! Mày có biết điều không hả?!
Con mèo hoang… phản kháng bằng cách nhảy lên bàn, đá đổ đèn phim.
– Cắt! Tốt lắm! Rất… hoang dại!
Cuối ngày, đạo diễn ra thông báo:
– Các bạn quá tuyệt! Khu trọ này sẽ là bối cảnh chính cho phim truyền hình “Bên Dưới Mái Hiên”, chiếu khung giờ vàng!
Phong lẩm bẩm:
– “Mái hiên cuộc đời, nơi ánh đèn hắt xuống từng giấc mơ nhỏ bé…”
– Đèn nó hắt vào mặt ông hoài là vì ông cứ đứng ngay giữa sân! – Yến đập tay.
Cả khu trọ hôm đó ăn mừng bằng… mì gói và nước sâm thảo dược do Huy tự pha (uống xong hơi tê môi). Ai cũng rạng rỡ, trừ ông Thịnh.
– Tụi bây mà làm loạn thêm nữa, tao cúp cầu dao tổng 3 ngày! Phim với chả ảnh!
Nhưng khi ông quay lưng, ai cũng thấy ông lén… mỉm cười.
(Còn tiếp...)