Một ngày tháng Sáu oi ả, nắng nóng như thể mặt trời vừa cãi nhau với sao Hỏa và dỗi dằn rọi thẳng vào khu trọ. Cái quạt đứng cũ của ông Thịnh “đột quỵ” giữa ca làm việc, vừa kêu rẹt rẹt vừa xoay như bị tụt canxi.
– Nó sắp đi gặp các vị tiền quạt rồi! – Phong nói bằng giọng tiếc thương. – Xin cho em 30 giây tưởng niệm.
– Cái quạt này là "truyền nhân đời thứ ba" đó! – ông Thịnh thở dài. – Quạt từ hồi bác còn chạy xe tải cơ đấy!
– Lịch sử phong trần ghê ha… – Yến chen vào, tay cầm quạt giấy phẩy phẩy. – Nhưng thôi bác ơi, nó mà gãy cánh thì đừng trách bọn con về quê nghỉ hè luôn!
Ngay trong chiều, cả bọn quyết định quyên góp mua quạt mới. Sau màn thống kê ngân sách "toàn xu lẻ và thẻ tích điểm siêu thị", Phong đề xuất:
– Hay đi chợ đồ cũ ở góc đường Trần Hưng Đạo? Chỗ đó bán toàn đồ "có hồn".
– Có hồn hay có ma? – Yến cau mày.
– Có duyên là được. Biết đâu lại... có số đào hoa?
Câu nói vu vơ của Phong lại mở ra... một chương mới.
Tại chợ đồ cũ, Huy phát hiện một chiếc quạt cây màu xanh ngọc. Còn nguyên tem “Xuất xứ: Nhật bản giả, bảo hành: nếu may mắn”. Nhưng điều khiến Huy “đứng hình mất 5 giây” không phải quạt, mà là cô gái bán quạt.
– Em… cho anh hỏi… quạt này còn quay không? – Huy lắp bắp.
– Nếu anh không cắm ngược dây, thì nó quay. Còn nếu cắm vô ổ điện nhà bị chập, thì em hứa sẽ không nhận hàng trả lại.
Cô gái mặc áo thun trắng, tóc buộc đuôi ngựa, ánh mắt tinh nghịch như phim học đường Hàn Quốc nhưng phiên bản “mở quán đồ cũ Sài Gòn”.
Yến nhanh nhảu chen vào:
– Anh trai này ế lâu năm lắm rồi em ơi. Em đừng bán quạt, bán thêm nụ cười cho ảnh đi.
– Em chỉ bán hàng, không bán hy vọng! – cô gái đáp tỉnh rụi.
Tên cô là Ly – nhân viên bán đồ cũ, kiêm "chuyên gia khôi phục thiết bị cũ bằng niềm tin và ốc vít".
Huy, từ đó, bỗng dưng tích cực kiểm tra điện quạt mỗi ngày, tìm lý do quay lại tiệm đồ cũ như người ta tìm lý do để… crush biết mình tồn tại.
Mọi chuyện sẽ êm đềm, nếu không có sự cố “quạt tắt giữa đêm”.
– Bác ơi! Quạt mới tự nhiên quay ngược rồi đứng luôn! – Huy la lên lúc 2 giờ sáng.
Ông Thịnh bật dậy, Yến, Phong cũng bu bu ra coi như… đang xem trận chung kết World Cup.
– Mày làm gì nó?
– Em chỉ… lau nhẹ bằng khăn ướt, có thể… hơi ẩm chút!
– Trời đất ơi, lau quạt mà như lau mặt em bé vậy! – ông Thịnh quát.
Cả nhóm đem quạt đến tiệm nhờ Ly xem lại. Ly kiểm tra xong thì bật cười:
– Nó không hư đâu. Chỉ bị rối dây do… người nào đó gỡ linh kiện và ráp lại sai cách.
Tất cả quay qua nhìn Huy.
– Em chỉ... thử nâng cấp nó thành quạt cảm biến nhiệt độ. Nhưng nó từ chối hợp tác.
– Quạt không hợp tác hay em phá quạt? – ông Thịnh gằn giọng.
Phong chen vào, đọc thơ đúng lúc:
“Gió không còn thổi nữa, vì tay ai gượng ép. Tình cũng không nồng nàn, nếu lòng ai dối lừa…”
– Cút! – ba người còn lại đồng thanh.
Dù sao, sau sự cố đó, Huy được Ly “hướng dẫn sử dụng quạt đúng cách” trong ba buổi liên tiếp.
– Anh có thể… mời em uống cà phê được không? – cuối buổi thứ ba, Huy ngập ngừng hỏi.
– Nếu quạt anh sống qua tuần này, em đồng ý.
Và từ đó, chiếc quạt trong khu trọ trở thành "vật chứng tình cảm", được bảo vệ kỹ như di vật quốc bảo. Thỉnh thoảng, Phong vẫn ngồi gần nó, thủ thỉ:
– Em cố lên. Vì một mối tình lãng mạn, đừng chết sớm quá nha…
(Còn tiếp...)