ông xã tổng tài, xin nhẹ nhàng thôi

Chương 3: Ngày đầu tiên đầy bỡ ngỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lục Tâm Nhi thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết hôm nay sẽ là ngày đầu tiên làm việc với tổng tài Hoàng Lâm, một người nổi tiếng lạnh lùng và quyền lực bậc nhất thành phố S. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ:

“Phải bình tĩnh. Mọi chuyện sẽ ổn. Mình chỉ cần làm theo hướng dẫn, không mắc sai lầm là được.”

Tuy nhiên, lòng người đầy lo âu thường đi kèm với những tình huống dở khóc dở cười. Khi cô vừa bước vào sảnh công ty, ánh mắt cô lập tức dán vào bàn lễ tân sang trọng, nơi mọi nhân viên đều đi lại chuyên nghiệp. Cô cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhưng chính bước đi vội vã lại khiến cô va phải một giỏ hoa đặt trên sàn.

“Ôi không…” – Tâm Nhi kêu lên, cố gắng giữ thăng bằng nhưng giỏ hoa nghiêng, một vài bông rơi xuống sàn. Một đồng nghiệp nữ sắc sảo đi qua liếc nhìn, nhăn mặt:

“Lại vụng về rồi à? Cô mới vào mà đã làm hỏng đồ?”

Tâm Nhi đỏ mặt, cúi xuống nhặt hoa, lắp bắp:

“D-dạ… xin lỗi… tôi không cố ý…”

Cô vừa đưa hoa về vị trí cũ, thì điện thoại trong tay rung lên. Tin nhắn từ văn phòng tổng tài hiện ra:

“Đến phòng tôi ngay. Có việc cần trao đổi.”

Cô hít một hơi thật sâu, tay vẫn run, rồi bước lên tầng cao nhất. Phòng làm việc của tổng tài rộng lớn, ánh sáng tràn ngập qua cửa kính cao từ sàn đến trần. Anh đang đứng sau bàn làm việc, tay cầm hồ sơ của cô, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhìn cô như thể đang cân nhắc xem liệu cô có xứng đáng ở đây hay không.

“Cô đến muộn một chút,” – anh nói, giọng điệu bình thản nhưng lạnh lùng.

“Dạ… tôi… tôi đến ngay sau khi nhận tin nhắn…” – cô lí nhí, vừa cúi đầu vừa cố gắng tỏ ra tự tin.

Anh không nói gì thêm, chỉ lướt qua hồ sơ cô mang theo hôm nay, rồi giao cho cô một danh sách công việc đầu tiên. Toàn những nhiệm vụ quan trọng: phân tích báo cáo thị trường, chuẩn bị thuyết trình, sắp xếp lịch làm việc của anh trong tuần… Khối lượng công việc khiến cô há hốc miệng.

“Tôi muốn cô hoàn thành tất cả những việc này trước cuối ngày. Nếu có vấn đề, hãy báo cáo trực tiếp với tôi,” – anh nói.

Tâm Nhi gật đầu, cố nén cảm giác áp lực. Nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng, cô đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh dõi theo từng bước đi. Cô biết rằng bất kỳ sai sót nào cũng sẽ không qua mắt tổng tài.

Buổi sáng trôi qua đầy căng thẳng. Cô vụng về đến mức đánh rơi bút khi ghi chú, gửi nhầm email cho đối tác, và thậm chí làm sai một biểu mẫu quan trọng. Mỗi lần lỗi xảy ra, ánh mắt anh xuất hiện trong đầu cô, lạnh lùng, khiến tim cô đập thình thịch.

Đồng nghiệp xung quanh không thể giấu nổi vẻ khó chịu. Một người đồng nghiệp nam, vốn khá kiêu căng, ghé tai một cô gái khác:

“Nhìn cô ấy mà xem… vừa vào đã làm rối tung hết cả phòng. Tổng tài Hoàng Lâm chắc không hài lòng đâu.”

Cô đồng nghiệp khác thì thì thầm:

“Ừ, nghe nói cô ấy còn được nhận ngay vị trí trợ lý đặc biệt. Mình không hiểu vì sao…”

Tâm Nhi nghe thấy, lòng vừa buồn vừa căng thẳng. Cô biết mình còn non nớt, nhưng cô quyết tâm chứng minh năng lực. Cô hít một hơi, tự nhủ: “Phải bình tĩnh, làm từ từ, không được mất bình tĩnh.”

Đến trưa, tổng tài bất ngờ gọi cô vào phòng một lần nữa. Cô bước vào, thấy anh đứng trước cửa sổ, tay cầm tách cà phê, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó khác lạ – như vừa tò mò vừa phê bình.

“Tôi thấy cô mắc khá nhiều lỗi sáng nay,” – anh nói, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng sắc bén, khiến cô cảm giác như từng lời như kim châm vào tim.

“Dạ… tôi… tôi xin lỗi anh…” – cô lắp bắp.

Anh không nói thêm, chỉ đặt tờ hồ sơ trước mặt cô:

“Tôi không muốn nghe lý do. Chỉ cần cô ghi nhớ một điều: trong phòng làm việc của tôi, sai lầm là không được phép xảy ra. Nhưng tôi sẽ cho cô cơ hội. Hãy tự chứng minh mình.”

Tâm Nhi gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn. Cô nhận ra, tổng tài này… không hẳn là lạnh lùng tuyệt đối. Anh cho cô cơ hội, nhưng đồng thời ép cô phải trưởng thành nhanh chóng.

Buổi chiều, khi cô bắt tay vào thực hiện các nhiệm vụ, Tâm Nhi bắt đầu thấy nhịp làm việc của anh khác thường. Anh không trực tiếp hướng dẫn, không khen cũng không mắng, chỉ đứng từ xa quan sát, đôi khi đưa ra vài câu ngắn gọn:

“Điều này chưa ổn. Làm lại.”

“Chú ý chi tiết này.”

Cô vừa lo lắng vừa cố gắng tập trung, liên tục nhẩm trong đầu: “Phải chính xác. Không được mắc lỗi. Phải làm hài lòng anh ấy.”

Đến gần cuối ngày, sau nhiều lần thất bại và sửa sai, Tâm Nhi cuối cùng cũng hoàn thành bản báo cáo thị trường đầu tiên. Cô bước vào phòng anh, đặt tờ hồ sơ trên bàn, lòng đầy hồi hộp.

Anh nhìn qua báo cáo, lướt nhanh từng con số, rồi dừng lại. Ánh mắt sắc lạnh thoáng qua một tia hài lòng khó nắm bắt. Anh gật đầu, giọng điệu vẫn dứt khoát:

“Tạm được. Nhưng vẫn cần cải thiện nhiều. Ngày mai tôi sẽ giao nhiệm vụ quan trọng hơn.”

Tâm Nhi thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán lấm tấm khô lại. Cô biết, hôm nay là một ngày đầy bỡ ngỡ, đầy thử thách. Nhưng quan trọng nhất, cô cảm nhận được sự hiện diện của tổng tài – vừa áp lực, vừa khiến cô tò mò, vừa kích thích tinh thần chiến đấu của cô.

Khi cô chuẩn bị ra về, anh bất ngờ nói:

“Hãy về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai, tôi không muốn thấy cô mệt mỏi. Năng lượng tốt là cần thiết để làm việc hiệu quả.”

Cô nhìn anh, không dám tin tai mình. Lời nói ngắn gọn nhưng đầy quan tâm, trái ngược với ánh mắt lạnh lùng cả ngày hôm nay. Cô thầm nghĩ: “Tổng tài này… thật sự khó nắm bắt. Lạnh lùng nhưng lại quan tâm theo cách riêng…”

Trên đường về, Tâm Nhi vừa mệt vừa háo hức. Cô biết rằng mình vừa trải qua ngày làm việc đầu tiên đầy bỡ ngỡ, vừa mắc đủ lỗi nghiệp vụ, vừa tạo xung đột với đồng nghiệp, và quan trọng nhất, vừa trải nghiệm lần đầu tiên đối mặt với tổng tài Hoàng Lâm – người quyền lực nhưng cũng đầy bí ẩn.

Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã qua, nhưng đây chỉ là khởi đầu. Mình phải nỗ lực hơn nữa… để không phụ lòng tổng tài… và để chính mình chứng minh năng lực.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×