Sáng hôm sau, lớp 12C náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tiếng cười nói, tiếng bàn ghế va chạm và những câu chuyện mùa hè rộn ràng như hòa vào không khí oi ả. Kỳ Dương ngồi trên bàn, tay cầm cuốn sổ kế hoạch, mắt dán chặt vào danh sách nhóm. Nhìn xuống, tên Lâm Hiên vẫn xuất hiện bên cạnh cô, như một mũi kim nhọn cắm thẳng vào trái tim cô, khiến cô cảm giác vừa bực tức vừa khó hiểu.
“Cậu vẫn cứ chậm như ngày xưa,” Kỳ Dương mím môi, nói thẳng khi Lâm Hiên chỉ đứng nhìn mà chẳng làm gì.
Anh nhún vai, ánh mắt không giấu nổi sự châm chọc: “Chậm hay nhanh cũng phải làm đúng chứ. Cậu cứ vội vàng thì chỉ hỏng hết cả thôi.”
Các bạn xung quanh cười khúc khích, nhưng Kỳ Dương cảm thấy máu nóng dâng lên. Thật ra, cô ghét bị nói đúng, nhất là từ cậu trai lúc nào cũng tỏ ra hoàn hảo này. Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng không hiểu sao luôn để ý từng chi tiết anh làm, từ cách sắp xếp camera, chỉnh ánh sáng đến cách anh quan sát mọi người trong nhóm.
Ngày hôm đó, họ cùng nhau đi quay ngoại cảnh ở bãi biển gần thành phố. Cát trắng dưới chân, sóng vỗ rì rào, và nắng vàng trải dài trên mặt nước. Kỳ Dương cố gắng chỉ đạo nhóm thực hiện cảnh quay một cách “tự nhiên và mềm mại,” trong khi Lâm Hiên lại tập trung chỉnh từng góc máy, từng đường nét ánh sáng, cứ như cả thế giới này phải tuân theo tiêu chuẩn của anh.
“Nhìn cảnh này đi, nếu chụp từ góc này sẽ đẹp hơn rất nhiều,” anh chỉ vào một góc trời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
Kỳ Dương nhăn mày: “Nhưng góc này sẽ mất hồn! Em muốn cảm giác tự do, bay bổng, chứ không phải khung cảnh lạnh lùng như tấm ảnh triển lãm.”
Anh chỉ mỉm cười: “Hồn thì phải được định hình trước, nếu không chỉ là hỗn độn.”
Tranh cãi giữa họ kéo dài cả buổi sáng. Nhưng càng tranh luận, Kỳ Dương lại càng cảm thấy… tò mò. Tại sao một người lạnh lùng, cứng nhắc như vậy lại quan tâm từng chi tiết nhỏ đến thế? Từng ánh mắt anh nhìn nhóm, từng cử chỉ chỉnh sửa đều toát lên sự tỉ mỉ, cầu toàn và cả trách nhiệm.
Chiều xuống, khi nắng vừa hạ, họ đứng nhìn hoàng hôn. Sóng biển phản chiếu ánh chiều tím hồng, gợn nhẹ trên mặt nước, và Kỳ Dương cảm thấy nhịp tim mình lạ thường. Lâm Hiên im lặng đứng bên cô, ánh mắt vẫn nhìn ra xa, nhưng lần này không còn châm chọc hay lạnh lùng. Một khoảng lặng yên ả, nhưng sâu thẳm.
“Cảnh này… đẹp quá,” Kỳ Dương thốt lên, giọng nhẹ hẳn.
Anh quay sang, ánh mắt thoáng chút mỉm cười: “Đúng, nhưng đẹp nhất vẫn là cảm xúc của người xem, không chỉ là hình ảnh.”
Lời nói ấy khiến cô khựng lại. Chưa bao giờ cô cảm thấy lời nói của anh lại ấm áp đến thế. Những ngày tháng tưởng chừng chỉ là tranh cãi, giờ đây lại dần trở nên ý nghĩa, khiến trái tim cô rộn ràng, bối rối.
Trở về lớp sau buổi quay, Kỳ Dương cảm thấy mùa hè này sẽ không còn giống trước. Nó không chỉ là nắng, là biển, là bạn bè… mà còn là cậu trai mà cô vừa ghét vừa tò mò. Một mùa hè, nơi những cảm xúc vừa lạ lẫm vừa thân quen, đang từng bước len lỏi vào trái tim cô – khiến cô nhận ra rằng, có những điều chỉ xảy ra một lần trong đời, và nếu không trân trọng, sẽ hối tiếc mãi mãi.
Và từ khoảnh khắc ấy, “kẻ đáng ghét nhất lớp” đã bắt đầu trở thành người khiến cô vừa bực bội vừa không thể rời mắt, mở ra một mùa hè dài đầy cảm xúc, những lần cãi vã, những giây phút ngượng ngùng, và cả những nụ cười mà cô chưa từng trải qua…