our beloved summer

Chương 3: Những Ngày Mùa Hè Rực Rỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè đến, nhưng không khí trong lớp 12C không hề dịu dàng. Ngược lại, nó sôi nổi hơn bất cứ lúc nào, giống như những tia nắng chói chang chiếu thẳng vào trái tim học trò, làm mọi cảm xúc trở nên bùng nổ. Kỳ Dương ngồi giữa lớp, mắt dán vào chiếc máy tính, cố gắng sắp xếp lại kế hoạch quay phim tài liệu mùa hè. Dự án vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng dường như càng chuẩn bị, mọi thứ càng rối ren.

Cậu không thể ngờ rằng, người khiến cô cảm thấy vừa bực bội vừa tò mò suốt mấy ngày qua, lại đang đứng bên cạnh, gõ nhịp tay trên bàn, ánh mắt thoáng chút mỉm cười lạnh lùng: Lâm Hiên.

“Đã xong phần kịch bản chưa?” anh hỏi, giọng bình thản nhưng có gì đó khiến người khác phải chú ý.

Kỳ Dương hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh: “Chưa đâu. Mình còn phải chỉnh sửa vài chi tiết để cảnh quay tự nhiên hơn.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò xét: “Cảnh quay tự nhiên không có nghĩa là thiếu cấu trúc. Cậu nên học cách cân bằng giữa cảm xúc và hình ảnh.”

Một lần nữa, Kỳ Dương cảm thấy bực bội. Lần nào họ cũng tranh cãi, nhưng mỗi lần như thế, cô lại nhận ra anh quan sát rất kỹ, đôi khi còn nhìn ra những điểm mà cô tưởng như giấu kỹ.

Buổi chiều, họ cùng nhóm ra công viên trung tâm để thử quay thử vài cảnh. Cây cối rợp bóng, lá xanh reo trong gió, những tia nắng cuối ngày chiếu qua tán lá, tạo thành những mảng sáng lung linh trên nền cỏ. Cảnh tượng đẹp như tranh, nhưng lòng Kỳ Dương vẫn rối như tơ vò.

“Cậu muốn quay từ góc này hả?” Kỳ Dương hỏi, chỉ vào một khoảng sân rộng.

Anh gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Ừ. Góc này sẽ lấy được toàn cảnh, ánh sáng vừa đủ, mà vẫn làm nổi bật nhân vật.”

Cô nhíu mày: “Nhưng… góc đó sẽ mất cảm giác gần gũi. Người xem sẽ thấy xa cách, chứ không thấy hồn nhiên, tự do.”

“Thế thì kết hợp hai góc,” anh đề nghị, mắt nhìn thẳng vào cô: “Một góc cho cảm xúc, một góc cho bố cục. Như vậy sẽ đạt được cả hai yếu tố.”

Kỳ Dương khựng lại, bất giác thấy lời anh nói rất… hợp lý. Cô ngẩng mặt nhìn anh, nhận ra rằng lạnh lùng nhưng Lâm Hiên luôn biết cách cân bằng giữa lý trí và cảm xúc. Dù ghét, nhưng cô không thể phủ nhận anh đúng.

Cả buổi chiều, họ cùng nhau thử máy quay, chỉnh ánh sáng, sắp xếp góc máy. Những tranh cãi vẫn xảy ra, nhưng dần dần, khoảng cách giữa họ được lấp đầy bởi sự hiểu biết và hợp tác. Những lúc anh cẩn thận chỉnh mái tóc của cô hay kéo lại một góc rèm che ánh sáng, trái tim cô bỗng nhiên rung lên lạ thường, khiến cô không dám thở mạnh, sợ làm lộ cảm xúc.

Khi mặt trời vừa lặn, hồ nước phản chiếu ánh hoàng hôn tím đỏ, mọi người trong nhóm đã thu xếp xong thiết bị. Kỳ Dương đứng bên bờ hồ, ngắm nhìn cảnh vật, cảm giác yên bình tràn ngập. Anh bước tới, đứng cạnh cô, ánh mắt vẫn hướng ra xa, nhưng lần này không còn vẻ lạnh lùng như trước.

“Cảnh này… đẹp thật,” cô thốt lên, giọng khẽ run vì nắng chiều và cả cảm xúc lạ lùng trong lòng.

Anh quay sang, đôi mắt dịu đi: “Đúng, nhưng đẹp nhất là cảm xúc mà chúng ta gửi gắm vào nó. Không phải mọi thứ chỉ là hình ảnh.”

Cô bất giác đỏ mặt, cúi đầu. Lời anh nói chạm vào trái tim cô theo cách mà cô chưa từng cảm nhận với bất kỳ ai. Khoảnh khắc ấy yên lặng, nhưng lại chất chứa những xúc cảm phức tạp, khiến cô vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.

Những ngày sau đó, dự án diễn ra liên tục. Mỗi buổi sáng, họ phải cùng nhóm di chuyển đến những địa điểm khác nhau: bãi biển, công viên, quán cà phê cũ, thư viện trường. Mỗi nơi đều đem lại những thử thách khác nhau, từ ánh sáng, thời tiết, đến việc phối hợp với mọi người trong nhóm.

Nhưng càng làm việc chung, Kỳ Dương càng thấy trái tim mình rung động mỗi khi anh đứng gần, chỉnh góc máy, hay vô tình chạm tay cô khi di chuyển thiết bị. Mỗi lần như thế, cô lại vội vàng né tránh, vừa bực bội vừa muốn được gần anh.

Một buổi tối, nhóm quyết định quay cảnh ở sân thượng tòa nhà cũ, nơi ánh hoàng hôn phủ xuống tạo thành những mảng sáng cam rực rỡ. Kỳ Dương đứng một mình, tay run run cầm máy quay, ánh mắt nhìn ra xa. Lâm Hiên bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khiến cô giật mình:

“Không sao, cậu chỉ cần tập trung vào cảm xúc thôi. Phần còn lại để tôi lo,” anh nói, giọng trầm ấm.

Kỳ Dương ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc dài vô tận. Tim cô đập loạn nhịp, cả người nóng ran, nhưng lại cảm thấy an toàn đến lạ thường. Cô nhận ra, dẫu có ghét anh đến đâu, dẫu có khó chịu, thì anh vẫn là người duy nhất khiến cô cảm nhận mọi cung bậc cảm xúc của tuổi trẻ, từ bực bội, hạnh phúc, cho đến lo lắng.

Đêm đó, khi trở về phòng trọ nhóm, Kỳ Dương ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô tự hỏi, liệu mùa hè này sẽ chỉ còn là những buổi quay phim, hay sẽ là mùa hè để trái tim cô bắt đầu rung động thật sự?

Cô không biết rằng, mỗi khoảnh khắc gần anh, mỗi cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhất, đều đang dệt nên một câu chuyện thanh xuân rực rỡ – nơi hai con người tưởng chừng xa lạ, dần dần hiểu nhau, và rồi… yêu nhau.

Ngày mai, mùa hè vẫn còn dài, nhưng Kỳ Dương biết một điều: từ giờ trở đi, cô sẽ không thể quay lại là cô gái vô tư như trước nữa. Trái tim đã lỡ nhịp, và tình cảm dành cho Lâm Hiên đã âm thầm mọc rễ, chờ đến lúc nở hoa giữa ánh nắng vàng rực rỡ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×