our beloved summer

Chương 4: Khoảng Cách Và Gần Gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, bầu trời sáng trong như rót mật, ánh nắng vàng trải dài trên mái ngói đỏ của trường trung học. Kỳ Dương bước vào lớp, trong tay cầm cuốn sổ ghi chú dày cộp về dự án phim tài liệu mùa hè. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày không hề bình yên.

Ngay khi vừa bước chân vào phòng, Kỳ Dương thấy Lâm Hiên đứng ở cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài sân trường. Anh vẫn như mọi ngày, vẻ ngoài lạnh lùng, mái tóc xõa tự nhiên nhưng chỉnh chu, đôi mắt sâu hút khiến cô cảm giác tim mình như lỡ nhịp.

“Chào buổi sáng,” cô mỉm cười, nhưng giọng nói chưa đầy tự tin.

Anh quay lại, nhếch môi, ánh mắt sắc nhưng dịu: “Chào buổi sáng, Kỳ Dương. Hôm nay có kế hoạch gì?”

Cô đưa cuốn sổ lên: “Chúng ta sẽ đi quay ở bãi sông phía nam thành phố. Tôi đã sắp xếp lịch chi tiết, nhưng cần cậu kiểm tra lại bố cục ánh sáng.”

Anh nhún vai, giọng điềm tĩnh: “Để tôi xem qua. Nhưng lần này, cậu nên lắng nghe lời khuyên của tôi. Một vài chi tiết nhỏ cũng ảnh hưởng đến toàn bộ cảnh quay.”

Kỳ Dương hít một hơi dài, vừa bực tức vừa không thể phủ nhận anh đúng. Dẫu ghét, nhưng cô nhận ra mỗi lời anh nói đều chứa một logic hoàn hảo, từng chi tiết đều được cân nhắc kỹ lưỡng.

Buổi sáng trôi qua với những tranh cãi nho nhỏ, nhưng lần này, Kỳ Dương nhận thấy một sự thay đổi. Anh không còn châm chọc hay chỉ trích gay gắt như trước, mà đôi lúc còn nở nụ cười nhẹ, hướng dẫn cô chỉnh góc máy, chỉ ra những điểm nhỏ mà cô chưa nhận ra.

Đến trưa, nhóm nghỉ giải lao ở bãi sông, gió thổi mát lành, nước sông lấp lánh phản chiếu ánh nắng. Kỳ Dương ngồi trên bãi cỏ, tay xoa nhẹ những cuộn tóc bay trong gió, nhìn Lâm Hiên đang chỉnh máy quay. Cô nhận ra, càng gần anh, càng thấy trái tim mình rung động. Nhưng đồng thời, trong lòng cũng dấy lên lo lắng: liệu anh có nhận ra cô đang thay đổi, hay vẫn chỉ nhìn cô như một cộng sự bình thường?

Buổi chiều, họ quay cảnh trên thuyền nhỏ giữa sông. Sóng nước lăn tăn, ánh hoàng hôn dần buông xuống. Kỳ Dương cầm tay lái thuyền, còn Lâm Hiên đứng sau, nhìn cô chăm chú. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô bay bồng bềnh. Anh vươn tay, khẽ chỉnh lại sợi tóc vướng trên vai cô. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cẩn thận nhé,” anh nhắc, giọng trầm ấm.

Cô mỉm cười, nhưng lòng bối rối: “Ừ, tôi biết mà.”

Không gian xung quanh dường như chỉ còn lại tiếng nước vỗ và nhịp thở của hai người. Kỳ Dương nhận ra, những lần tiếp xúc gần, những cử chỉ quan tâm dù nhỏ nhất, đều khiến cô không thể làm ngơ. Tình cảm dường như âm thầm nảy mầm, như những hạt mưa len lỏi vào trái tim cô, làm trái tim cô vừa sợ vừa muốn gần anh hơn.

Sau buổi quay, họ cùng nhóm dọn dẹp thiết bị. Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa nhẹ, những hạt mưa rơi lộp độp trên mái hiên. Kỳ Dương vội vã kéo áo mưa lên, nhưng lại thấy anh cầm dù, giơ ra mời cô.

“Đi cùng tôi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép cô từ chối.

Cô đỏ mặt, lặng lẽ nắm lấy tay cầm dù, đi bên anh dưới mưa. Những giọt mưa rơi trên vai, trộn lẫn mùi đất ẩm, mùi hoa cỏ, tất cả khiến trái tim cô rộn ràng. Dường như mùa hè này, mọi cảm xúc đều được khuấy động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Buổi tối, Kỳ Dương ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ phòng trọ nhóm. Cô nhớ lại ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm của anh khi vừa nãy, nhớ lại bàn tay anh nắm dù, nhớ cả khoảnh khắc trên thuyền giữa sông. Trái tim cô bỗng dưng lộn xộn, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Cô biết một điều: mùa hè này sẽ không chỉ là những cảnh quay, những dự án, hay những tranh cãi. Nó còn là mùa hè để trái tim cô học cách rung động, học cách chấp nhận cảm xúc mà cô từng cố giấu, và học cách nhìn anh bằng ánh mắt khác – không còn là “kẻ đáng ghét nhất lớp,” mà là người duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên, ấm áp, và thậm chí… muốn gần bên suốt đời.

Và từ hôm nay, mùa hè này đã bắt đầu, mang theo nắng vàng, mưa rào, sóng nước, và những rung động tinh tế, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc trong trái tim tuổi trẻ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×