Ngày thứ hai của tuần lễ quay phim bắt đầu với ánh nắng vàng rực rỡ và tiếng chim hót vang vọng khắp sân trường. Kỳ Dương thức dậy từ sớm, bàn tay run run cầm cuốn sổ ghi chú dự án. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày đầy thử thách. Dự án phim tài liệu mùa hè không chỉ đòi hỏi sự khéo léo trong từng cảnh quay mà còn buộc cô và Lâm Hiên phải làm việc sát cánh – điều mà Kỳ Dương vừa mong muốn vừa e ngại.
Khi vừa bước vào lớp, cô đã thấy anh đứng ở cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra phía sân trường. Kỳ Dương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập mạnh.
“Buổi sáng tốt lành, Kỳ Dương,” Lâm Hiên nói, giọng điềm tĩnh, nhưng có một sắc thái khiến cô không thể không quay lại nhìn.
“Chào buổi sáng,” cô đáp, giọng khẽ run vì bất giác thấy anh đứng gần.
Sau khi ổn định mọi thứ, nhóm quyết định đi quay cảnh tại một quán cà phê cũ nằm ở góc phố nhỏ. Cảnh vật mang một vẻ cổ kính, với những ô cửa kính cũ và ánh nắng xuyên qua, tạo nên không gian vừa hoài niệm vừa ấm áp. Kỳ Dương và Lâm Hiên bắt đầu sắp xếp máy quay và ánh sáng. Những tranh cãi nho nhỏ lại bùng lên: cô muốn những cảnh quay tự nhiên, bay bổng; anh muốn từng chi tiết hoàn hảo và cân đối.
“Nhìn cảnh này đi, góc bên phải sẽ lấy được ánh sáng tốt hơn,” Lâm Hiên nói, chỉ vào cửa sổ cũ.
Kỳ Dương nhíu mày: “Nhưng góc đó sẽ mất hồn. Tôi muốn người xem cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp, không phải khung cảnh cứng nhắc.”
Anh nhún vai, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Chúng ta sẽ kết hợp cả hai. Góc này cho ánh sáng, góc kia cho cảm xúc.”
Cô khựng lại, nhận ra rằng anh không chỉ đang tranh cãi vì muốn thắng, mà thực sự quan tâm đến cảm xúc của cảnh quay. Những cử chỉ ấy khiến trái tim cô lạ thường run lên.
Buổi trưa, nhóm nghỉ giải lao. Kỳ Dương ngồi một mình trên ghế đá, nhấm nháp ly trà sữa còn ấm. Lâm Hiên xuất hiện, đặt ly cà phê trước mặt cô.
“Uống đi, nóng lắm,” anh nói, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt không rời cô.
Cô ngẩng lên, đỏ mặt, nhưng không thể phủ nhận sự quan tâm đó khiến cô cảm thấy ấm áp. Hai người không nói nhiều, chỉ im lặng thưởng thức đồ uống và nhìn dòng người qua lại ngoài cửa kính.
Buổi chiều, họ quay những cảnh cuối cùng trong quán. Kỳ Dương cầm máy quay, còn anh đứng phía sau, chỉnh góc máy và ánh sáng. Một vài lần, tay họ chạm nhau, khiến cô không thể không giật mình. Tim cô đập mạnh, nhưng cũng chính những khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng cảm xúc của mình đang dần bị kéo về phía anh.
Sau khi kết thúc buổi quay, nhóm trở về phòng trọ. Mưa rào bất chợt đổ xuống, tiếng mưa lộp độp trên mái tôn khiến không gian trở nên yên tĩnh. Kỳ Dương đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, lòng bỗng dưng xao xuyến. Anh bước tới, khẽ kéo chiếc rèm bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng lo, tôi sẽ che chắn cho cậu.”
Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng, cúi đầu nhặt những suy nghĩ lộn xộn trong lòng. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mùa hè này không chỉ là những cảnh quay, dự án hay tranh cãi, mà còn là những cảm xúc đang nảy mầm.
Đêm đó, khi mọi người đã ngủ, Kỳ Dương ngồi một mình bên cửa sổ. Ngoài trời mưa tầm tã, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc bên anh: những lần tranh cãi, những ánh mắt dịu dàng, những cử chỉ quan tâm nhỏ bé nhưng chân thành. Tất cả dồn lại, khiến trái tim cô rộn ràng.
Cô biết rằng mùa hè này sẽ thay đổi cô. Nó không chỉ là những ngày quay phim, mà còn là mùa hè để trái tim cô học cách rung động, học cách thừa nhận cảm xúc, và học cách yêu một người – người mà trước đây cô từng nghĩ sẽ mãi là “kẻ đáng ghét nhất lớp.”
Và từ bây giờ, mỗi giây phút bên anh đều trở thành khoảnh khắc quý giá, mỗi câu nói, mỗi nụ cười đều khiến trái tim cô không thể bình yên. Mùa hè dài phía trước hứa hẹn những cuộc cãi vã, những khoảnh khắc ngượng ngùng, nhưng cũng là nơi tình cảm âm thầm nảy mầm, chờ ngày bùng nổ, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ…