Sáng hôm sau, Tình Tâm Ly thức dậy với cảm giác cơ thể vẫn còn mệt mỏi nhưng tinh thần dâng trào. Sau thử thách hôm qua, cô nhận ra rằng thế giới này không chỉ kỳ lạ mà còn đầy thử thách, nhưng đồng thời cũng tạo cơ hội cho cô khám phá bản thân.
Khi cô mở cửa bước ra sân, ánh nắng ban mai chiếu lên mái ngói cong vút, những tán lá uốn lượn, và tiếng chim hót líu lo khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nhiễm Lam đã đứng chờ sẵn, cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
“Buổi sáng tốt lành, Tâm Ly! Hôm nay, ta sẽ cùng cô tập luyện thêm… và có một chút bất ngờ nữa.”
Tâm Ly nhăn mặt: “Bất ngờ… lại thử thách nữa sao? Tôi… tôi vẫn còn mệt cơ mà…”
Nhiễm Lam cười tinh nghịch, kéo tay Tâm Ly đi: “Không sao đâu, buổi sáng nhẹ nhàng thôi. Nhưng nếu muốn sống sót trong thế giới này, cô phải học cách thích nghi với mọi thứ, kể cả bất ngờ!”
Cả hai đi dọc theo lối đá lát gạch đỏ, đến một khu vực nhỏ gần hồ nước. Ở đó, đã có một nhóm người đang tập luyện các kỹ năng khác nhau: từ múa quạt, bay lượn trên không, đến điều khiển vật phẩm kỳ lạ. Không khí sôi động, đầy màu sắc, khiến Tâm Ly vừa thích thú vừa choáng ngợp.
“Ồ… tất cả đều… kỳ lạ quá…” – Tâm Ly thầm nghĩ.
Chưa kịp nói hết, một tiếng thét nhỏ vang lên. Tâm Ly ngoảnh lại, thấy một cô gái trượt chân xuống hồ, nước bắn tung tóe khắp nơi. Cô gái la lên, còn nhóm người xung quanh cười nghiêng ngả.
Nhiễm Lam nháy mắt: “Đó là bài học đầu tiên: luôn cẩn thận với môi trường xung quanh. Không chỉ là kỹ năng, mà còn là phản ứng nhanh.”
Tâm Ly hít một hơi, quyết định tập trung hơn, và bắt đầu thử với quả cầu pha lê mà Nhiễm Lam trao hôm trước. Cô chạm tay vào quả cầu, cảm giác năng lượng dịu dàng truyền vào lòng bàn tay. Quả cầu phát sáng, tạo ra một lối đi lung linh ánh sáng hướng dẫn cô đến một chướng ngại vật nhỏ.
Nhưng khi vừa đi được vài bước, cô gặp Lăng Thần đang đứng phía trước, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi đi đâu? Cô ấy?” – Tâm Ly giật mình.
Cô lúng túng: “À… tôi… tôi chỉ… theo ánh sáng của quả cầu… để hoàn thành bài tập…”
Lăng Thần nhíu mày: “Ngươi không nghe hướng dẫn của Nhiễm Lam sao? Ta không muốn ngươi chỉ đi theo ánh sáng, mà phải quan sát và tự quyết định.”
Tâm Ly đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức: “Nhưng… quả cầu… nó chỉ dẫn đường thôi mà… tôi… tôi cũng muốn làm đúng mà…”
Chưa kịp giải thích tiếp, Nhiễm Lam chạy đến: “Được rồi, được rồi, đừng căng thẳng. Hãy coi như… đây là thử thách thứ hai, và lần này, cô phải kết hợp quan sát và suy nghĩ logic.”
Tâm Ly thở dài, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Lăng Thần. Cô không biết vì sao tim mình đập nhanh hơn bình thường. Mỗi khi anh nhìn cô, cô vừa lo lắng vừa háo hức.
Nhiễm Lam giới thiệu thử thách mới:
“Cô sẽ phải vượt qua một khu vực nhỏ, nhưng lần này sẽ có những vật dụng bất ngờ xuất hiện, và cô phải biết lựa chọn, sáng tạo và ứng biến. Nếu làm tốt, quả cầu sẽ phát sáng mạnh hơn, nếu sai… sẽ tạo ra những tình huống dở khóc dở cười.”
Tâm Ly hít sâu, bước vào khu vực thử thách. Ngay lập tức, một số thanh gỗ tự động nghiêng, cầu treo rung lắc, và một vài quả cầu nhỏ bay lơ lửng. Cô giật mình, bước hụt chân, suýt ngã.
“Cẩn thận!” – Lăng Thần hô, tiến tới gần nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Tâm Ly đỏ mặt, lẩm bẩm: “Ôi trời… sao khó quá vậy…”
Trong lúc cô loay hoay, một quả cầu bay vụt qua đầu, trúng vào bụi cây, bật ra một chiếc dây nhỏ. Cô nhanh trí dùng dây để tạo điểm tựa, bám qua cầu treo tiếp theo. Từng bước đi, cô cảm nhận sự tự tin dần hình thành, mặc dù tim vẫn đập nhanh.
Cuối cùng, khi cô đến gần đích, quả cầu pha lê phát sáng rực rỡ. Tâm Ly thở hổn hển, ngồi xuống, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc: “Xong… xong thật rồi…”
Lăng Thần tiến đến, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng lộ vẻ hài lòng khó nhận ra: “Ngươi đã tiến bộ. Không còn chỉ đi theo ánh sáng nữa, mà biết quan sát và ứng biến. Đây mới là bước đầu để sống sót trong thế giới này.”
Tâm Ly đỏ mặt: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Trong lúc đó, Nhiễm Lam nhảy cẫng lên, cười rúc rích: “Cô ấy làm tốt lắm! Nhưng nhìn xem… Lăng Thần… anh ấy đang quan sát cô ấy đấy. Chắc chắn sẽ có chuyện thú vị xảy ra.”
Tâm Ly nghe vậy, vừa xấu hổ vừa tò mò. Cô không biết tại sao mỗi khi Lăng Thần nhìn mình, tim cô lại loạn nhịp, và ánh mắt anh khiến cô vừa căng thẳng vừa… hứng thú.
Chưa kịp suy nghĩ tiếp, một sự việc dở khóc dở cười xảy ra: Nhiễm Lam trượt chân, suýt ngã, kéo theo Tâm Ly và cả quả cầu bay lên trời, rơi đúng vào đầu Lăng Thần. Anh giật mình, cúi xuống, nhưng quả cầu nảy lên trúng vai cô, khiến cả ba cùng bật cười.
“Cô… không sao chứ?” – Lăng Thần hỏi, giọng vẫn nghiêm nhưng hơi mềm hơn.
Tâm Ly lắp bắp: “Tôi… tôi ổn… nhưng… quả cầu… hơi đau…”
Nhiễm Lam cười rúc rích, vuốt tóc: “Xem nào, đây mới là tình huống dở khóc dở cười đầu tiên. Nhưng cũng khiến mọi người gần gũi hơn.”
Tâm Ly cũng bật cười, tim cảm giác ấm áp. Cô nhận ra rằng thế giới này không chỉ có thử thách, mà còn có tình bạn, niềm vui và cả những khoảnh khắc dễ thương.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, Lăng Thần tiến đến gần Tâm Ly, giọng trầm ấm: “Hôm nay, ngươi đã học được cách thích nghi và ứng biến. Ta thấy cô ấy có tiềm năng… và cũng thấy… cô ấy đáng để quan tâm.”
Tâm Ly đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô tự nhủ: “Được rồi… từ giờ trở đi, mỗi ngày là một thử thách… nhưng cũng là cơ hội để hiểu rõ hơn về thế giới này… và về người đàn ông bí ẩn đứng bên cạnh.”
Buổi chiều kết thúc, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu qua những tán lá, phản chiếu trên mặt hồ trong vắt. Tâm Ly nhìn ra xa, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mỗi ngày trong thế giới này sẽ là một hành trình mới, đầy bất ngờ, thử thách và… có lẽ cả những khoảnh khắc ngọt ngào với Lăng Thần.