Trong hang đá tĩnh mịch, tiếng gió rít bên ngoài nghe như tiếng gào thét của dã thú. Ánh lửa lập lòe hắt lên vách đá, chiếu vào gương mặt Dạ Linh. Nàng ngồi im, đôi mắt tím lấp lánh, không khác gì một con mèo hoang đang cảnh giác nhìn đối thủ.
Lâm Tiêu im lặng, vẫn chưa thu lại khí tức. Ánh sáng bạc của Long Ấn mờ dần, chỉ còn lại một vệt nhạt nơi cổ tay.
“Ta không biết ngươi là ai,” – cậu lên tiếng trước, giọng khàn – “nhưng nếu ngươi thật sự từng là người của Săn Linh, vì sao lại phản bội bọn họ?”
Dạ Linh mỉm cười, nụ cười thoáng buồn:
“Phản bội sao? Không. Ta chỉ là kẻ sống sót.”
Nàng vén tay áo, để lộ một dấu ấn đỏ sậm trên cổ tay – hình dạng tương tự Long Ấn, nhưng méo mó, nứt vỡ như vết sẹo bị thiêu.
“Bọn Săn Linh không phải con người. Họ là những kẻ được tạo ra bằng linh khí bị bóp méo, do Ma Tông chế tác. Họ săn lùng những kẻ như ngươi – người mang dấu ấn của Long Hồn. Ta từng là một trong số đó, nhưng khi nhiệm vụ đầu tiên thất bại, ta bị biến thành thứ nửa người nửa linh. Ta trốn đi, từ đó mang theo lời nguyền.”
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào vết ấn đỏ, trong lòng thoáng rùng mình. Dưới ánh lửa, vết sẹo như sống, mạch máu quanh nó co giật.
“Lời nguyền gì?”
“Lời nguyền của Long Mạch.” – Dạ Linh khẽ khép mi mắt – “Nếu không tìm được người mang Long Ấn thật sự, cơ thể ta sẽ dần bị linh khí ăn mòn, cuối cùng tan vào hư vô. Nhưng khi thấy ngươi… ta biết ngươi là người đó.”
Không khí trong hang đặc quánh lại. Lâm Tiêu lùi nửa bước, linh lực khẽ dao động:
“Ngươi muốn dùng ta để giải thoát bản thân?”
Dạ Linh không phủ nhận.
“Đúng. Nhưng nếu ta muốn giết ngươi, đã không cứu ngươi khỏi Săn Linh. Giữa chúng ta bây giờ là quan hệ trao đổi. Ta giúp ngươi hiểu về Long Ấn, còn ngươi giúp ta hóa giải lời nguyền. Nếu hợp tác, cả hai cùng sống. Nếu không…” – ánh mắt nàng lạnh đi – “cả hai cùng chết.”
Lâm Tiêu trầm mặc. Ánh lửa phản chiếu trong mắt cậu, dao động như những suy nghĩ đang giằng co.
Từ nhỏ, cậu đã được dạy phải cảnh giác với người lạ, đặc biệt là tu giả từng rơi vào tà đạo. Nhưng trực giác mách bảo cậu rằng Dạ Linh không nói dối. Trong lời nàng có sự tuyệt vọng thật, như một kẻ bị dồn đến đường cùng.
“Được.” – Cuối cùng, cậu đáp. – “Ta đồng ý. Nhưng trước hết, hãy nói cho ta biết… Long Ấn là gì?”
Dạ Linh khẽ thở dài, ánh nhìn xa xăm:
“Ngươi nghĩ thế giới này chỉ có tu tiên và ma đạo sao? Không. Trước cả thời các tông phái, trước cả lịch sử tu chân, đã tồn tại một giống loài cổ xưa – Long Tộc. Họ cai quản linh khí của thiên địa, dùng hơi thở của mình để duy trì cân bằng. Khi Long Tộc sụp đổ, linh khí bắt đầu hỗn loạn, con người mới tìm cách ‘tu luyện’ để tranh đoạt lại quyền kiểm soát ấy.”
Nàng dừng lại, đưa tay chạm vào không trung. Từ đầu ngón tay tỏa ra sương bạc, rồi hóa thành hình ảnh: một con rồng khổng lồ bay giữa bầu trời, đôi mắt như hai mặt trời cháy sáng.
“Long Ấn là tàn tích của một vị Long Thần cuối cùng. Kẻ được chọn mang ấn ấy sẽ là người kế thừa ý chí Long Tộc. Nhưng quyền năng ấy cũng chính là lời nguyền. Mỗi lần ngươi dùng sức mạnh của Long Ấn, linh hồn ngươi sẽ dần hòa vào Long Hồn – và đến khi hòa nhập hoàn toàn, ngươi sẽ không còn là con người nữa.”
Lâm Tiêu siết chặt tay.
“Vậy ra… ta đang dần trở thành một con rồng sao?”
Dạ Linh nhìn thẳng vào cậu:
“Không. Ngươi đang dần trở thành ‘Long Thần mới’. Nhưng điều đó cũng có nghĩa, tất cả các thế lực trên đại lục sẽ săn lùng ngươi. Ma Tông muốn máu ngươi để khôi phục Long Mạch. Chính đạo muốn bắt ngươi để phong ấn. Còn Săn Linh… muốn cả hai.”
Một khoảng lặng dài. Gió thổi qua miệng hang, mang theo hơi ẩm lạnh buốt. Lâm Tiêu hít sâu, rồi ngồi xuống tảng đá, khẽ nhắm mắt.
Cậu không run sợ. Chỉ cảm thấy con đường trước mặt dài hơn, khó hơn, và cô độc hơn bao giờ hết.
“Vậy ta phải làm gì để kiểm soát sức mạnh này?”
“Phải thức tỉnh nó.” – Dạ Linh đáp. – “Có một nơi gọi là Hồ Long Tâm, nằm ở trung tâm rừng Vạn Sương. Tại đó có tàn hồn của Long Thần. Nếu ngươi đến đó, ngươi sẽ biết mình là ai. Nhưng…” – nàng liếc nhìn ra ngoài – “Săn Linh sẽ không để ngươi yên. Chúng có thể cảm nhận được rung động của Long Ấn, dù ngươi có ẩn bao nhiêu pháp thuật.”
“Thế thì đi thôi.” – Lâm Tiêu đứng dậy, giọng chắc nịch – “Trốn mãi cũng không phải cách. Ta muốn biết vì sao số phận chọn ta.”
Dạ Linh khẽ gật đầu. Nàng lấy ra hai viên linh đan, đưa cho cậu một viên:
“Đây là Tức Hành Đan. Có thể giúp ta di chuyển trong rừng linh khí hỗn loạn. Nhưng nhớ kỹ, hiệu lực chỉ một canh giờ. Sau đó, chúng ta phải tìm chỗ trú.”
Hai người uống đan, rồi cùng rời khỏi hang. Bầu trời đêm phủ đầy mây, chỉ còn ánh trăng mờ rọi xuống con đường núi ẩm ướt. Gió mang theo mùi hương kim diệp – dấu hiệu của rừng Vạn Sương đã gần.
Từ trên đỉnh đồi xa, vài bóng áo choàng bạc đứng quan sát. Kẻ dẫn đầu nâng kính linh quang, nở nụ cười lạnh:
“Đúng như dự đoán. Hắn đang đi đến Hồ Long Tâm. Truyền lệnh toàn đội – bao vây rừng Vạn Sương. Dấu ấn Long Hồn phải thuộc về chúng ta.”
Bóng người ấy cúi xuống, trong tay hắn cũng có một Long Ấn — nhưng đen như mực, đang rung lên từng hồi dữ dội.
Lâm Tiêu và Dạ Linh tiến sâu vào rừng. Nơi đây linh khí dày đặc đến mức như sương mù. Những thân cây cao vút, thân quấn đầy dây leo ánh bạc, tỏa ra âm thanh khe khẽ – như tiếng thở.
“Cẩn thận.” – Dạ Linh nói khẽ. – “Ở đây không chỉ có linh thú. Còn có những ‘Hồn Long’ chưa được siêu thoát. Chúng sẽ phản ứng với ngươi mạnh hơn bất kỳ ai.”
Cậu gật đầu. Nhưng chưa kịp phản ứng, đất dưới chân đột nhiên rung chuyển. Một tiếng gầm vang vọng khắp rừng, làm chim muông bay tán loạn.
Từ trong bóng tối, một đôi mắt khổng lồ mở ra, vàng rực. Rồi thân thể dài cả trăm trượng trồi lên – một Long Hồn cổ, thân thể trong suốt như sương, nhưng uy áp khiến đất đá phải run rẩy.
Nó nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, giọng nói vọng vào đầu cậu như sấm:
“Ngươi… mang huyết khí của ta… Kẻ kế thừa sao?”
Cậu lùi lại nửa bước, nắm chặt chuôi kiếm. “Ngươi là ai?”
“Ta là… tàn niệm của Tổ Long Viêm Ảnh. Nếu ngươi thật sự là hậu duệ, chứng minh đi. Nếu không… ta sẽ nuốt ngươi, trả lại huyết mạch cho dòng tộc.”
Áp lực linh khí dồn xuống như núi. Lâm Tiêu gập người, máu trào ra khóe miệng. Dạ Linh định bước tới, nhưng bị gió linh lực đẩy bật ra xa.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Long Ấn trên tay Lâm Tiêu bừng sáng, chiếu rực cả khu rừng. Ánh bạc lan ra, hóa thành hình rồng cuộn quanh người cậu. Cậu cảm nhận được một giọng nói khác – sâu hơn, trầm hơn – vang trong tâm trí:
“Ngươi không phải kẻ kế thừa. Ngươi là ta.”
Cả thân thể cậu run lên. Linh khí trong người như muốn bùng nổ. Trong đầu, ký ức xa xăm hiện về: biển lửa, đôi cánh bạc, bầu trời nứt vỡ…
Tiếng gầm của Long Hồn cổ biến thành tiếng hú thảm thiết, rồi tan dần vào hư không. Cậu ngã quỵ xuống đất, thở dốc. Dạ Linh chạy lại, đỡ lấy cậu, ánh mắt kinh hãi:
“Ngươi… ngươi vừa hấp thụ tàn niệm của Tổ Long…”
Lâm Tiêu mở mắt, đồng tử biến thành ánh bạc, giọng nói khàn khàn nhưng vang vọng:
“Hồ Long Tâm… ta phải đến đó. Có thứ đang gọi ta.”