phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 13: Hồ Long Tâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa phùn lất phất. Bầu trời u ám như được phủ một tấm màn tro xám. Giữa rừng Vạn Sương, từng giọt sương nặng trĩu linh khí rơi xuống, tan vào những cành lá ánh bạc. Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng bước chân khẽ khàng của hai người vang vọng – Lâm Tiêu và Dạ Linh.

Sau trận chiến với Long Hồn cổ, khí tức trong người Lâm Tiêu biến đổi rõ rệt. Mỗi hơi thở của cậu đều khiến linh khí xung quanh dao động. Không chỉ vậy, một luồng sức mạnh kỳ lạ ẩn trong huyết mạch, đôi khi trỗi dậy khiến cậu nghe thấy tiếng rống xa xăm trong đầu.

“Ngươi không sao chứ?” – Dạ Linh khẽ hỏi, ánh mắt lo lắng nhưng cố giữ bình thản.

“Không.” – Lâm Tiêu đáp khẽ, bàn tay siết lại. – “Chỉ là cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn ta. Từ sâu trong lòng đất.”

Dạ Linh khẽ liếc quanh, giọng thấp đi: “Đó là Hồ Long Tâm. Linh khí nơi đây hội tụ từ hàng ngàn năm, chính là chỗ trái tim của Long Mạch từng đập. Ngươi cảm nhận được nó là đúng.”

Nói rồi nàng ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không mờ sương trước mặt. Xa xa, một ánh sáng xanh lam mờ ảo hiện ra như hơi thở của đại địa. Mỗi nhịp sáng là một nhịp linh lực dâng trào, như tim của thế giới đang đập trong bóng tối.

“Đến rồi.”

Cả hai bước ra khỏi tầng sương dày. Trước mắt họ là một hồ nước khổng lồ, rộng đến mức không thấy bờ bên kia. Nước hồ không phải màu xanh, mà là bạc nhạt, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bầu trời. Mặt nước phẳng lặng, nhưng bên dưới, vô số dòng sáng chảy cuộn xoáy – linh khí thuần khiết đến cực điểm, như máu của đất trời.

Lâm Tiêu khẽ cúi người, bàn tay chạm vào mặt nước. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc cơ thể, khiến cậu phải nhắm chặt mắt. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh mơ hồ hiện lên – một đại dương lửa, những thân rồng khổng lồ bay giữa trời, gầm thét trong tuyệt vọng. Và giữa họ, một bóng người đứng thẳng, lưng mọc đôi cánh bạc, ánh mắt như thiêu đốt vạn vật.

“Ngươi thấy gì?” – Dạ Linh hỏi.

Lâm Tiêu mở mắt, hơi thở dồn dập: “Một ký ức… có lẽ không thuộc về ta.”

Dạ Linh im lặng. Nàng hiểu – Long Ấn đang thức tỉnh. Mỗi khi cậu đến gần nguồn gốc Long Mạch, phần hồn của Long Thần trong cậu lại chiếm thêm một phần ý thức. Nếu Lâm Tiêu không đủ mạnh, cậu sẽ bị chính linh hồn ấy nuốt chửng.

“Ta cần vào trong hồ.” – cậu nói.

“Không được.” – Dạ Linh lập tức ngăn lại – “Linh khí trong hồ quá mạnh. Cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng khó giữ mạng. Hơn nữa, bên dưới có trận pháp của Long Tộc. Không ai từng sống sót sau khi chạm vào nó.”

Lâm Tiêu quay sang nhìn nàng. “Ta không có lựa chọn. Nếu không hiểu rõ Long Ấn, ta sẽ không bao giờ kiểm soát được nó. Còn nếu để nó kiểm soát ta… ngươi biết kết cục sẽ thế nào.”

Ánh mắt cậu sáng lên – không còn là ánh nhìn của một phàm nhân, mà là thứ ánh sáng của kẻ đang dấn bước vào định mệnh không thể trốn tránh.

Dạ Linh lặng im một lát, rồi thở dài. “Được. Nhưng hãy để ta cùng đi.”

Cả hai bước xuống hồ. Mặt nước không lạnh, mà ấm dần lên, như đang ôm lấy họ. Càng đi sâu, linh khí càng dày. Mỗi bước là một cơn sóng cuộn quanh người, tràn vào kinh mạch. Lâm Tiêu cảm thấy linh lực trong cơ thể như đang hòa cùng dòng nước – không còn ranh giới giữa thân thể và hồ.

Khi họ chạm đến tâm hồ, một cột sáng từ dưới đáy bùng lên, bao phủ toàn thân. Trong chớp mắt, không gian xoay chuyển – họ bị hút vào một thế giới khác.

Trước mắt là một không gian vô tận, nơi bầu trời nhuộm sắc đỏ như máu, còn mặt đất là biển lửa và sương bạc đan xen. Giữa trung tâm, một trái tim khổng lồ đang treo lơ lửng – đập nhịp chậm rãi, mỗi lần co bóp là cả không gian rung chuyển. Từng tia sáng từ đó lan ra, biến thành hình ảnh của hàng ngàn linh hồn rồng đang rống lên.

“Đây là…” – Dạ Linh thì thầm – “Long Tâm…”

Giọng nói trầm vang vọng trong hư không:

“Người mang Long Ấn… cuối cùng cũng đến.”

Một hình bóng khổng lồ hiện ra – Long Thần Viêm Ảnh. Không còn là tàn niệm như trước, mà là linh hồn gần như hoàn chỉnh, uy áp bao trùm toàn bộ không gian.

Lâm Tiêu quỳ gối, áp lực khiến cơ thể như muốn nổ tung. Máu trào ra khóe miệng, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào vị Long Thần.

“Ngươi… là ta sao?”

“Ngươi là phần còn lại của ta.” – giọng Long Thần như sấm. – “Ta chết khi phong ấn Long Mạch. Một phần hồn ta trôi lạc, nhập vào huyết thống con người. Hàng vạn năm, cuối cùng ngươi mang nó trở lại đây.”

“Vậy… mục đích của ta là gì?”

Long Thần nhìn cậu, ánh mắt buồn như đá tàn phai:

“Mục đích ư? Là lựa chọn. Ngươi có thể kế thừa ta, trở thành thần, nhưng đánh mất nhân tính. Hoặc giữ lấy tâm người, nhưng chấp nhận sức mạnh Long Ấn bị phân rã, cùng ta vĩnh viễn tan biến.”

Không gian im lặng. Gió lửa rít gào. Dạ Linh đứng sau, khuôn mặt tái nhợt.

“Ngươi… ngươi phải chọn!” – nàng hét lên. – “Nếu không, Long Mạch sẽ sụp đổ, linh khí đại lục sẽ cuồng loạn!”

Lâm Tiêu nhắm mắt. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh sư phụ Hàn Lâm, đồng môn, Ngọc Nhi, và vô số gương mặt phàm nhân bình dị trên thế gian. Nếu trở thành Long Thần, cậu sẽ sống mãi, nhưng không còn là con người. Nếu giữ nhân tính, thế giới này có thể sụp đổ.

Cậu mỉm cười – nụ cười nhẹ đến kỳ lạ.

“Ta chọn… con đường thứ ba.”

Long Thần giật mình: “Không có con đường thứ ba!”

Lâm Tiêu mở mắt, trong đó bừng sáng hai luồng quang bạc. “Có. Con đường của chính ta.”

Cậu bước lên, linh khí bộc phát. Long Ấn trên tay tỏa sáng cực độ. Từng mảnh Long Hồn quanh không gian bắt đầu rung động, rồi bị hút vào cơ thể cậu. Dạ Linh thét lên: “Dừng lại! Ngươi sẽ chết!”

“Không. Ta sẽ không chết. Ta sẽ sống như con người… nhưng mang sức mạnh của rồng.”

Ánh sáng bùng nổ. Hồ Long Tâm rung chuyển, sóng nước bắn cao hàng trăm trượng. Bầu trời rừng Vạn Sương đổi màu – bạc xen đỏ, như trời đất đang mở mắt.

Long Thần Viêm Ảnh cười vang, giọng nói vang khắp hư không:

“Tốt! Nếu thế gian còn kẻ như ngươi… thì Long Tộc chưa tuyệt diệt!”

Cơ thể ông tan dần thành linh quang, nhập vào Lâm Tiêu. Cậu ngã quỵ, tim đập mạnh như sấm, rồi im bặt. Dạ Linh lao tới, ôm lấy cậu, nước mắt trào ra:

“Đừng chết… xin đừng chết…”

Nhưng ngay khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, một luồng khí bạc lan ra từ ngực Lâm Tiêu, bao bọc lấy họ. Cậu mở mắt – đồng tử đã trở lại màu đen, ánh nhìn sâu thẳm như vực.

“Ta vẫn là ta.” – cậu nói khẽ. – “Nhưng Long Ấn… đã thuộc về ta hoàn toàn.”

Dạ Linh lặng người. Nàng cảm nhận rõ ràng, linh khí trong Lâm Tiêu đã khác – không phải khí của người, không phải khí của rồng, mà là thứ dung hòa cả hai. Một dạng tồn tại mà không thần, không ma nào từng chạm đến.

Bên ngoài, nước hồ dần lặng xuống. Từng giọt sương lấp lánh rơi, tan ra như ánh bạc tan vào trời.

Nhưng khi họ chưa kịp thở, một tiếng nổ vang dội từ xa vọng đến. Bầu trời chớp sáng – từng cột khói đen trồi lên từ rừng, kèm theo tiếng hét xé không trung.

Dạ Linh tái mặt: “Săn Linh! Chúng đã tới!”

Lâm Tiêu siết chặt nắm đấm. Ánh bạc quanh cậu trỗi dậy, cuộn thành gió lốc.

“Vậy thì để ta thử xem… sức mạnh Long Ấn mới này đến đâu.”

Cậu bước đi, bóng dáng hòa vào sương trắng. Dạ Linh nhìn theo, ánh mắt pha lẫn sợ hãi và khâm phục. Nàng biết, kể từ hôm nay, cái tên Lâm Tiêu sẽ không còn là một phàm nhân tu tiên vô danh nữa — mà là người mang sức mạnh của hai thế giới, kẻ được định sẵn để thay đổi vận mệnh của cả đại lục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×