Hang động nhỏ rung chuyển khi mặt trăng chuyển sang sắc đỏ thẫm. Bên ngoài, linh khí xoáy thành dòng như gió bão, tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo và chết chóc. Dạ Linh ngẩng đầu nhìn qua khe đá, đôi mắt tím phản chiếu ánh huyết quang.
“Thời khắc Huyết Nguyệt đã đến,” nàng nói khẽ, “Phong ấn Long Mạch sẽ bắt đầu tan.”
Lâm Tiêu siết chặt tay, dấu ấn Long Hồn trên mu bàn tay tỏa sáng như đang đáp lại ánh trăng kia. Cậu cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó trong huyết mạch đang sôi sục, như muốn xé toang cơ thể mà thoát ra ngoài.
“Cơ thể ngươi chưa đủ mạnh để khống chế Long Hồn,” Dạ Linh cảnh báo. “Nếu cưỡng ép hấp thu linh khí Huyết Nguyệt, ngươi sẽ nổ tung.”
“Vậy ta phải làm gì?”
Dạ Linh cúi người, rút ra một tấm phù lục đen, đặt lên trán cậu. “Ngồi xuống, điều tức. Ta sẽ dùng linh thuật phong ấn giúp ngươi ổn định khí mạch. Nhưng… quá trình này sẽ đau đớn khôn cùng.”
Lâm Tiêu không do dự. “Bắt đầu đi.”
Nàng ấn hai ngón tay giữa không trung, niệm chú ngữ cổ. Từng ký tự huyết sắc hiện lên, xoay quanh thân thể cậu. Linh khí Huyết Nguyệt tràn vào, hòa với luồng khí rồng trong huyết quản. Một tiếng gầm trầm đục vang lên từ trong lòng đất — như thể Long Hồn đang thức giấc.
Cơ thể Lâm Tiêu run bắn. Từng đường gân xanh nổi lên, máu rỉ ra từ khóe miệng. Dạ Linh nhíu mày, gia tăng pháp lực, cắn đầu ngón tay nhỏ máu hòa vào trận pháp. Ánh sáng tím đen bùng lên, tạo thành một kết giới bao quanh hai người.
“Cố chịu đi!” — giọng nàng khàn đi.
Trong đầu Lâm Tiêu, một thế giới mờ ảo mở ra. Cậu thấy mình đang đứng giữa biển lửa, trước mặt là một con rồng khổng lồ màu bạc, đôi mắt vàng rực như chứa cả bầu trời sao. Giọng nói vang dội như sấm:
“Ngươi… kẻ mang thân phàm… tại sao lại đánh thức ta?”
“Ta không biết,” Lâm Tiêu gào lên giữa biển lửa, “nhưng nếu muốn sống, ta phải mạnh hơn. Hãy dạy ta cách điều khiển sức mạnh này!”
Con rồng nhìn cậu thật lâu, rồi cười khẽ, âm thanh trầm đục đến mức đất trời run rẩy.
“Được. Nhưng sức mạnh của Long Hồn không thuộc về kẻ yếu. Ngươi sẽ phải trả giá — bằng chính nhân tính của mình.”
Một luồng sáng bạc ập đến, xuyên thẳng qua ngực cậu. Mọi cảm giác bị xé nát. Lâm Tiêu hét lên, trong khi thân thể ngoài thực giới co giật dữ dội.
Dạ Linh hoảng hốt, muốn rút linh lực ra nhưng đã muộn — toàn bộ hang động bỗng nổ tung.
Trong biển bụi đá, Lâm Tiêu từ từ đứng dậy. Quanh cậu là một luồng khí bạc xoáy tròn, mái tóc đen hóa thành trắng xám. Đôi mắt vàng rực phản chiếu ánh trăng đỏ. Một linh áp khủng khiếp tỏa ra, khiến đá tảng vỡ vụn, cây cỏ khô héo.
“Lâm… Tiêu?” Dạ Linh run rẩy gọi.
Cậu nhìn nàng, nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi. “Ta ổn. Nhưng ta có cảm giác… thứ gì đó trong ta đã thay đổi.”
Dạ Linh nhìn sâu vào đôi mắt ấy — ánh vàng lạnh lẽo không còn chút hơi người.
“Không phải thay đổi,” nàng nói khẽ. “Là Long Hồn đang đồng hóa ngươi.”
Cậu lặng im. Trong lòng trỗi dậy một cảm giác lẫn lộn: sức mạnh vô biên và một khoảng trống đáng sợ.
Đêm đó, hai người rời khỏi hang động, hướng về phía Thiên Linh Sơn, nơi được đồn là có Điện Huyết Nguyệt — một di tích cổ ẩn chứa bí thuật phong ấn Long Hồn.
Càng đi sâu vào, đất trời càng nhuốm đỏ. Máu từ trong lòng đất rỉ ra thành suối. Trên vách đá khắc đầy ký tự cổ, mô tả cảnh một Long Nhân chiến đấu với Ma Thần.
“Đây là nơi mà phong ấn được lập ra,” Dạ Linh thì thầm. “Nếu ta đoán không sai, Long Mạch mà họ nhắc tới trong cổ thư chính là dòng khí mạch chảy dưới dãy núi này.”
Nhưng họ chưa kịp bước vào điện, mặt đất đã rung chuyển dữ dội. Từ những vết nứt sâu, vô số hắc khí bốc lên, kết thành hình thù những Linh Hồn Ma thú. Chúng lao đến như bầy sói săn mồi.
“Lùi lại!” — Lâm Tiêu hét lên, vung tay tạo kết ấn. Long Hồn Quyết vận hành, rồng bạc gầm vang, xé toang hàng trăm linh hồn chỉ bằng một cú quét. Nhưng số lượng vẫn vô tận, tràn lên như biển.
Dạ Linh niệm chú, tạo thành kết giới bảo vệ. “Không ổn rồi! Bọn chúng bị Huyết Nguyệt kích hoạt — chính là người canh giữ phong ấn!”
Lâm Tiêu lao vào giữa bầy quái, linh lực bộc phát dữ dội. Mỗi cú đánh là một tiếng rồng gầm, mỗi nhịp thở là một cơn lốc. Nhưng giữa cơn hỗn loạn, một bóng người xuất hiện trên bậc thềm đá của Điện Huyết Nguyệt — áo choàng bạc, mặt nạ thú, chính là thủ lĩnh Săn Linh.
“Cuối cùng cũng gặp được ngươi, kẻ mang Long Hồn,” hắn nói, giọng vang như tiếng chuông đồng. “Hôm nay, phong ấn sẽ mở — và máu ngươi sẽ là tế phẩm!”
Hắn giơ cao trường thương, ánh sáng đỏ chiếu rọi toàn bộ sơn cốc.
Bầu trời rách toạc, linh khí xoắn thành cột sáng. Lâm Tiêu ngẩng đầu, hơi thở hóa sương trắng. Huyết Nguyệt rọi xuống trán cậu, và Long Ấn lần đầu tiên nứt ra — để lộ một mảnh vảy rồng thật sự.
Cậu hiểu rằng trận chiến này không chỉ là sinh tử, mà còn là bước ngoặt định mệnh.
“Dạ Linh,” cậu khẽ nói, “nếu ta không sống sót… hãy phá hủy Long Ấn.”
Nàng nhìn cậu, ánh mắt run rẩy. “Ta sẽ không để ngươi chết đâu, Lâm Tiêu.”
Tiếng gầm của rồng và tiếng hò hét của ma vang lên cùng lúc. Ánh sáng đỏ và bạc đan xen, xé tan cả núi rừng.