Gió gào rít quanh sườn núi, đất trời như sụp đổ. Ánh trăng đỏ từ Huyết Nguyệt phủ lên Điện Huyết Nguyệt một tầng sáng u tối, biến mọi thứ trở nên như địa ngục trần gian. Dưới nền đá rạn nứt, dòng máu chảy thành suối, tụ lại ở trung tâm, tạo thành một pháp trận huyết tế cổ xưa.
Thủ lĩnh Săn Linh đứng giữa kết giới, áo choàng tung bay trong gió, cây trường thương trong tay hắn tỏa ra sát khí lạnh đến mức đá cũng đông cứng.
“Lâm Tiêu,” hắn trầm giọng, “ngươi không hiểu mình là gì. Long Hồn không phải phúc — mà là lời nguyền.”
Lâm Tiêu đứng đối diện, toàn thân bao phủ bởi ánh bạc của Long Khí, đôi mắt vàng ánh lên sự bình thản lạ thường.
“Ta không cần biết. Ta chỉ biết — ai dám động đến người của ta, ta sẽ giết.”
Một tiếng nổ rền vang. Cả sơn cốc rung chuyển. Hai luồng linh lực khổng lồ va chạm, tạo thành cột sáng xuyên trời. Dạ Linh lùi lại, dùng kết giới che chắn, trong lòng lo sợ. Nàng cảm nhận rõ linh áp của Lâm Tiêu đã vượt xa cả những Kim Đan chân nhân bình thường — nhưng cũng không còn thuần túy là con người nữa.
Thủ lĩnh Săn Linh nở nụ cười lạnh, niệm chú. Phía sau hắn, một hư ảnh cự thú ba đầu hiện lên — Tam Diện Ma Thú, một linh thể được nuôi bằng máu người trong suốt trăm năm.
“Long Hồn? Để xem ngươi chịu nổi bao lâu.”
Con quái thú gầm lên, phun ra ba luồng hắc khí như dòng sông. Cả bầu trời lập tức tối sầm. Lâm Tiêu vung tay, Long Ấn sáng rực, hóa thành rồng bạc bay vút, đối đầu trực diện.
Hai lực đối nghịch va vào nhau, mặt đất nứt toác, sơn mạch đổ sụp, linh khí tràn ngập không gian.
Dạ Linh cố giữ vững thân thể, hét lên: “Lâm Tiêu! Dừng lại! Nếu tiếp tục, Long Hồn sẽ nuốt chửng linh hồn ngươi!”
Nhưng Lâm Tiêu không nghe. Trong đầu cậu, giọng nói cổ xưa của Long Hồn vang vọng:
“Ngươi yếu đuối… ngươi sợ hãi… để ta chiến thay cho ngươi.”
Một cảm giác nóng rực lan khắp người. Máu trong cơ thể bốc hơi, linh lực tràn ra không kiểm soát. Lâm Tiêu gào lên, đôi mắt hóa thành vàng rực, những đường vảy bạc bắt đầu hiện rõ trên cổ và tay. Cậu nửa người, nửa rồng.
“Không được!” Dạ Linh lao đến, tung ra phong ấn, nhưng bị chấn lực đẩy văng ra.
Bấy giờ, thủ lĩnh Săn Linh cười điên dại:
“Đúng vậy! Hãy để Long Hồn hoàn toàn chiếm lấy ngươi! Khi ấy, ta sẽ hấp thu sức mạnh ấy — trở thành Chân Long Ma Thần!”
Hắn giương thương, đâm thẳng vào Lâm Tiêu.
Thời gian như ngưng lại. Trong khoảnh khắc, Lâm Tiêu mở mắt, một luồng sáng bạc rực rỡ bùng nổ từ cơ thể. Con rồng bạc trong hư không gầm lên, đè bẹp Tam Diện Ma Thú, nghiền nát mọi thứ xung quanh. Trường thương của Săn Linh gãy làm đôi, còn hắn bị đánh bật, phun máu, cả cơ thể bị xé rách từng mảnh bởi linh áp kinh khủng.
Nhưng cùng lúc đó, Long Hồn cũng hoàn toàn thức tỉnh. Từ trong thân thể Lâm Tiêu, một bóng rồng khổng lồ hiện ra, đôi mắt như hai vầng thái dương bạc.
“Tự do… cuối cùng ta được tự do…”
Lâm Tiêu ngã quỵ, tim đập loạn. Hồn phách bị kéo giãn, như sắp bị xé làm đôi. Dạ Linh lao đến, nắm lấy tay cậu, nước mắt rơi lã chã.
“Không! Nếu để Long Hồn thoát ra, ngươi sẽ chết! Linh hồn ngươi sẽ tan biến!”
Cậu cố gượng, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vai nàng.
“Dạ Linh… hãy phong ấn ta lại… trước khi nó chiếm trọn.”
Nàng lắc đầu điên cuồng: “Không! Ta không thể làm vậy!”
“Làm đi!” — cậu hét lên, máu trào ra từ miệng, ánh sáng trong mắt mờ dần — “Nếu không, cả thế giới này sẽ bị hủy diệt!”
Dạ Linh cắn môi, nước mắt chan hòa. Cuối cùng, nàng cắn đầu ngón tay, viết lên trán cậu phong ấn cấm chú cổ đại.
Ánh sáng trắng bùng lên, cuốn cả hai vào tâm pháp trận. Tiếng rồng gào rít, tiếng linh lực va chạm, rồi… im bặt.
Khi khói tan, giữa đống đổ nát chỉ còn Lâm Tiêu nằm bất tỉnh, cơ thể phủ lớp vảy bạc mờ dần. Dạ Linh ngồi bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt.
Phía xa, những tu sĩ phàm nhân trong thành Thiên Huyền nhìn thấy ánh sáng đỏ biến mất, không biết rằng họ vừa thoát khỏi một thảm họa diệt thế.
Nửa đêm.
Trên bầu trời, Huyết Nguyệt dần tan, chỉ còn ánh trăng nhạt.
Dạ Linh nhìn Lâm Tiêu đang hôn mê, khẽ nói trong gió:
“Ngươi đã cứu tất cả… nhưng chính bản thân ngươi lại bị trói buộc lần nữa. Ta hứa… ta sẽ tìm cách giải phong ấn cho ngươi. Dù phải đánh đổi cả linh hồn.”
Một ngọn lửa tím bốc lên từ tay nàng, bao trùm cả hai, rồi biến mất vào hư không.
Trong không gian mờ ảo giữa thực và mộng, Lâm Tiêu lạc lối trong bóng tối.
Từ xa, giọng Long Hồn vang lên trầm thấp, đầy bi thương:
“Ngươi có dũng khí… nhưng ngươi sẽ phải gánh lấy số phận của ta. Ngày phong ấn vỡ, ngươi sẽ không còn là phàm nhân nữa.”
Cậu mở mắt, ánh sáng bạc lóe lên.
Trên thế gian, một kỷ nguyên mới đang bắt đầu — kỷ nguyên của Huyết Long Nhân.