phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 16: Tỉnh Giấc Sau Trăm Năm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gió rít qua khe núi, mang theo hơi lạnh của sương sớm. Trên đỉnh một sơn mạch phủ đầy tuyết trắng, một vầng sáng bạc mờ dần tan, để lộ một hình người nằm bất động giữa nền băng. Mái tóc trắng phủ đầy sương, quần áo rách nát, cơ thể chẳng khác nào pho tượng băng.

Lâu lắm sau, trong yên lặng, một hơi thở yếu ớt khẽ động. Mắt người đó hé mở — đôi mắt vàng rực lóe sáng giữa trời tuyết.

“Đây… là đâu?” — giọng khàn khàn vang lên, như thể đã ngủ quên trăm năm.

Lâm Tiêu chống tay ngồi dậy. Từng mảng băng rơi xuống, vỡ thành bụi sáng. Cậu nhìn quanh, chỉ thấy núi non hoang vu, linh khí loãng đến kỳ lạ. Không còn bóng dáng Điện Huyết Nguyệt, không còn hơi thở của Dạ Linh, chỉ còn tàn dư linh lực cổ xưa lơ lửng trong không trung.

Cậu thử vận công, nhưng khí mạch trong cơ thể đã thay đổi. Linh lực không còn thuần khiết như xưa mà pha lẫn sắc bạc của Long Khí. Mỗi lần khởi động, toàn thân như bị đâm ngàn kim nhọn.

“Ta… còn sống?”

Trong đầu, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên — chính là Long Hồn.

“Ngươi không chết. Nhưng thời gian ngươi ngủ say không phải vài ngày… mà là một trăm năm.”

Cậu sững người. Một trăm năm? Tất cả đã đổi khác sao?

“Phong ấn Huyết Nguyệt bị phá, ta đã dùng phần hồn cuối cùng bảo vệ ngươi. Còn nàng — cô gái mang huyết mạch ma linh — đã sử dụng Cấm Chú Dẫn Linh để đưa ngươi khỏi đó. Sau đó, ta không còn cảm nhận được linh khí của nàng nữa…”

Lâm Tiêu nắm chặt tay, lòng đau nhói. “Dạ Linh… nàng đã cứu ta lần nữa.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, xóa sạch dấu tích cuối cùng của trận chiến năm xưa.

Ba ngày sau, Lâm Tiêu rời khỏi dãy núi tuyết, đi xuống phía nam. Dưới chân núi, một ngôi làng nhỏ xuất hiện, khói bếp tỏa nhẹ, tiếng trẻ con nô đùa. Cảnh vật bình yên đến lạ — nhưng linh khí gần như cạn kiệt, phàm nhân chiếm đa số, không thấy bóng dáng tu sĩ nào.

Cậu bước vào quán rượu cũ, hỏi người chủ già:

“Lão trượng, đây là vùng nào?”

“Vùng à? Đây là biên cảnh của Tân Linh Quốc. Mà ngươi ăn mặc kỳ lạ thật đấy, khách thương sao?”

“Tân Linh Quốc?” — Lâm Tiêu nhíu mày. “Chưa từng nghe qua.”

Lão chủ bật cười khan: “Cũng phải thôi. Mấy nước cũ giờ bị diệt sạch rồi. Giới tu tiên, ma đạo, linh tộc… tất cả đều tan biến từ trăm năm trước, khi Thiên Môn sụp đổ. Giờ chỉ còn vài môn phái ẩn dật, chứ đâu còn cái gì gọi là tu tiên nữa.”

Tim Lâm Tiêu khựng lại. Một trăm năm — và thế giới đã thay đổi đến mức này sao?

Thiên Môn sụp đổ, linh khí cạn kiệt, tu sĩ tuyệt diệt… Hóa ra cái ngày ấy không chỉ phong ấn Long Hồn, mà còn khiến trật tự toàn cõi tu giới sụp đổ.

Đêm xuống, cậu ngồi bên bờ sông, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.

“Ngươi định làm gì?” — Long Hồn hỏi.

“Ta sẽ tìm lại nàng,” Lâm Tiêu đáp, giọng trầm. “Nếu nàng còn sống, ta phải gặp lại. Nếu nàng chết… ta sẽ tìm cách khiến kẻ nào gây ra điều đó phải trả giá.”

“Ngươi nói dễ lắm,” giọng Long Hồn vang lên cười khàn, “ngươi đã không còn là phàm nhân, mà cũng chẳng phải tu sĩ. Ngươi là Huyết Long Nhân — kẻ bị cả trời đất ruồng bỏ. Nếu ngươi xuất hiện, các môn phái còn sót lại sẽ coi ngươi là mối họa.”

“Vậy thì để họ sợ.” — Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh như thép. “Ta đã chết một lần rồi, chẳng còn gì để mất.”

Hôm sau, tại một thị trấn nhỏ, Lâm Tiêu nghe tin về Liên Minh Tu Đạo Mới — tổ chức duy nhất còn duy trì tàn tích của giới tiên nhân. Họ kiểm soát linh mạch yếu ớt còn sót lại, cai trị những người có thể hấp thu linh khí. Tin đồn nói rằng trong lãnh địa của Liên Minh có một nữ pháp sư tóc đen, mắt tím, không già đi dù trăm năm trôi qua.

Tim Lâm Tiêu đập mạnh.

“Dạ Linh…”

Không chần chừ, cậu lên đường.

Chặng đường dài kéo qua rừng sâu, sa mạc, và thung lũng đen nơi linh khí hỗn loạn. Cậu tránh giao đấu, giữ mình ẩn danh. Nhưng ở bất cứ nơi nào đi qua, người dân đều truyền tai nhau câu chuyện về một “Huyết Long” xuất hiện trong mộng, đánh gục quỷ vật, cứu làng khỏi tai họa — dù chẳng ai biết mặt hắn.

Mỗi lần ra tay, vảy bạc trên tay Lâm Tiêu lại sáng lên — và mỗi lần như thế, Long Hồn trong người lại trỗi dậy mạnh hơn.

“Ngươi không thể kiềm chế mãi đâu, Lâm Tiêu. Ngươi đang dần mất đi phần người.”

“Ta vẫn còn ý chí của ta.”

“Không. Mỗi khi ngươi giết, Long Hồn lớn mạnh, và ngươi yếu đi. Một ngày nào đó, ta sẽ không còn cần thân xác ngươi nữa.”

Cậu im lặng. Gió rừng thổi lạnh buốt, mang theo tiếng rồng gầm mơ hồ.

Một đêm, khi đang nghỉ tại ngôi miếu bỏ hoang, Lâm Tiêu nghe thấy tiếng bước chân. Một nhóm người mặc áo xám tiến vào, dẫn đầu là một thiếu nữ đeo mặt nạ bạc. Linh khí yếu ớt quanh họ cho thấy họ là tu giả sơ cấp.

“Ngươi là ai?” cô gái hỏi. “Đây là lãnh địa của Liên Minh Tu Đạo.”

Lâm Tiêu không đáp, chỉ đứng dậy, quay lưng định đi. Nhưng khi ánh trăng rọi xuống, thiếu nữ kia nhìn thấy dấu vảy bạc thấp thoáng nơi cổ tay cậu. Nàng lập tức rút kiếm, kinh hãi:

“Ngươi… là Huyết Long Nhân!”

Cả nhóm lập tức bao vây. Một người hét lên: “Bắt hắn! Giao cho Tổng Điện sẽ được phong thưởng linh đan!”

Trong mắt Lâm Tiêu, ánh vàng lóe lên. Cậu không muốn giết — nhưng khi linh khí bộc phát, mọi thứ trở nên mờ ảo. Một hơi thở rồng vang lên, khiến cả bọn run rẩy, quỳ rạp xuống. Kiếm trong tay họ vỡ vụn.

Cậu gằn giọng:

“Ta không muốn giết ai. Hãy đi đi.”

Cô gái mặt nạ nhìn cậu chằm chằm, run rẩy lùi lại. “Nếu ngươi thật sự là Huyết Long Nhân… thì hãy biết rằng, Liên Minh đang săn ngươi. Còn nữ pháp sư mắt tím kia — chính là Thánh Nữ của bọn họ!”

Lâm Tiêu sững người.

“Thánh Nữ… mắt tím?”

Cô gái gật đầu, rồi vội vàng rút lui cùng đồng đội.

Lâm Tiêu đứng im trong gió, nắm tay siết chặt đến bật máu.

“Dạ Linh… nàng vẫn còn sống.”

Nhưng nếu nàng là Thánh Nữ của Liên Minh Tu Đạo — thì giữa họ giờ đây là hai con đường đối nghịch.

Đêm ấy, trên đỉnh núi, Lâm Tiêu ngẩng nhìn trời sao. Trong mắt cậu, ánh trăng phản chiếu thành sắc bạc. Long Hồn trong lòng thì thầm:

“Ngươi thấy chưa? Tình cảm là xiềng xích. Ngươi muốn cứu nàng, nhưng chính nàng sẽ là người giết ngươi.”

“Ta không tin.”

“Vậy thì đi tìm câu trả lời. Nhưng nhớ — mỗi bước ngươi đi, phong ấn trong ngươi lại yếu thêm. Khi nó vỡ, không chỉ nàng, mà cả thế giới này sẽ diệt vong.”

Lâm Tiêu nhắm mắt, hơi thở sâu dần, rồi nói khẽ:

“Ta sẽ đi. Dù là thiên đường hay địa ngục.”

Ánh sáng bạc bao quanh cơ thể, gió cuốn tung tuyết lạnh. Từ đó, hành trình về Thánh Điện Liên Minh Tu Đạo, nơi Dạ Linh đang chờ, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×