phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 17: Huyết Nguyệt Khai Thiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm rít qua khe núi, mang theo mùi máu tanh và khói bụi còn sót lại sau trận chiến. Lâm Tiêu ngồi xếp bằng trên tảng đá, toàn thân bao phủ bởi luồng linh quang nhàn nhạt. Huyết khí trong cơ thể như con thú hoang điên cuồng gầm thét, đòi phá tan huyết mạch của hắn. Mồ hôi chảy dài, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền — hắn đang ở giữa ranh giới sống chết.

Từ xa, Dạ Linh khoanh tay nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. “Nếu không có Long Hồn hộ thể, hắn đã sớm tan xác rồi…” Nàng khẽ nói, giọng xen lẫn kinh ngạc.

Mấy ngày trước, sau khi trốn khỏi thành Thiên Huyền, cả hai đã ẩn náu trong dãy núi Cửu Mang — nơi từng là chiến trường giữa nhân tộc và yêu tộc. Linh khí nơi đây hỗn loạn, nhưng lại che giấu khí tức rất tốt. Chỉ là, vết thương trong người Lâm Tiêu càng lúc càng nặng, linh lực dao động thất thường, như có thứ gì đó trong cơ thể đang thức tỉnh.

Giữa đêm tối, mặt trăng dần nhuộm đỏ — Huyết Nguyệt, hiện tượng chỉ xảy ra khi trời đất sắp biến động. Từ trong thân thể Lâm Tiêu, Long Ấn trên tay bỗng tỏa sáng rực rỡ. Một tiếng gầm trầm đục vang lên trong tâm thức hắn, khiến toàn thân chấn động.

“Ngươi… rốt cuộc là ai?” – Lâm Tiêu hét lên trong tâm trí, nhưng đáp lại chỉ là giọng nói cổ xưa vang vọng:

“Máu của ngươi đã hòa cùng ta. Ngươi là truyền nhân cuối cùng của Long Hồn nhất mạch… Thức tỉnh đi, kẻ mang định mệnh nghịch thiên.”

Ngay sau đó, một luồng năng lượng khổng lồ tràn ra. Đất đá xung quanh nứt toác, những tảng đá lớn vỡ vụn thành bụi. Dạ Linh kinh hãi lùi lại vài bước, linh lực hộ thân tự động kích phát.

Một vầng sáng hình rồng bay vút lên trời, tiếng gầm long ngâm vang vọng giữa đêm, chấn động cả dãy Cửu Mang. Từ xa, các tu sĩ trong vùng đều cảm nhận được dao động khủng khiếp ấy.

“Là Long Hồn xuất thế!”

“Ở hướng Tây Nam! Mau báo cho trưởng lão!”

Nhưng Lâm Tiêu không hay biết gì. Trong tâm trí hắn, một thế giới huyền ảo đang mở ra — Long Mạch Cổ Giới, nơi những con rồng bằng linh khí uốn lượn giữa dòng sông ánh sáng. Ở giữa là một chiếc đài đá, trên đó khắc hàng nghìn cổ tự.

Một trong những cổ tự bỗng sáng lên, biến thành hình ảnh của một người đàn ông mặc long bào, khí thế như thần. Giọng ông vang vọng:

“Ngươi là hậu nhân của ta, kẻ cuối cùng mang huyết mạch Long Tộc thuần khiết. Khi Huyết Nguyệt chiếu xuống, hãy thức tỉnh Long Thần Quyết, chấn hưng Long Mạch, diệt tà tộc và phục hồi linh giới.”

Ánh sáng đột ngột vụt tắt.

Lâm Tiêu mở mắt — đồng tử hắn nay ánh lên sắc vàng kim, quanh thân phủ một lớp vảy mỏng mờ ảo. Linh lực bộc phát, vượt xa cảnh giới trước đó.

“Đây là… cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ?” – hắn thì thào. Nhưng không, linh khí trong cơ thể hắn đã vượt khỏi phạm vi con người.

Dạ Linh kinh ngạc nhìn, không nói nên lời. Một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ hắn, khiến những hòn đá xung quanh trôi lơ lửng trong không khí.

“Ngươi… thức tỉnh rồi.”

Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:

“Ta đã thấy quá khứ của Long Hồn. Tổ tiên ta từng phong ấn tà long trong huyết mạch của chính mình. Hóa ra… con dấu này chính là ổ khóa cho phong ấn ấy.”

Dạ Linh nhìn lên Huyết Nguyệt đỏ rực, giọng nàng run nhẹ:

“Ngươi có biết không? Khi Huyết Nguyệt xuất hiện, tà long sẽ được giải phóng. Chỉ có người mang Long Hồn mới có thể ngăn lại nó. Đó cũng là lý do chúng săn đuổi ngươi.”

Không khí lặng đi. Cả hai đều hiểu — thời gian không còn nhiều.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Một luồng linh khí hắc ám trào ra từ sâu trong lòng núi. Bầu trời rách nát, những đường nứt không gian xuất hiện như vết thương trên mặt đất.

Từ khe nứt, một đôi mắt đỏ như máu mở ra. Giọng cười lạnh vang vọng:

“Cuối cùng, phong ấn cũng yếu đi rồi… Long Hồn à, ngươi vẫn tồn tại sao?”

Dạ Linh tái mặt, nắm chặt chuôi kiếm:

“Không thể nào… đó là Tà Long Cổ, linh thú bị phong ấn dưới Cửu Mang!”

Một thân ảnh khổng lồ dần hiện ra — thân thể dài hàng trăm trượng, vảy đen như mực, khí tức hắc ám che khuất cả trăng sao. Tà Long mở miệng, hơi thở của nó thôi cũng khiến đá núi tan chảy.

Lâm Tiêu đứng dậy, linh lực dâng tràn. Long Ấn trên tay tỏa sáng, hóa thành thanh kiếm linh long trong suốt, vảy rồng khắc đầy thân kiếm.

“Dạ Linh, rời khỏi đây. Thứ này chỉ mình ta có thể đối mặt.”

“Ngươi điên rồi sao? Một mình ngươi không thể thắng nó!” – nàng hét lên.

“Ta không cần thắng,” – Lâm Tiêu đáp, ánh mắt bừng sáng – “ta chỉ cần ngăn nó lại.”

Nói dứt lời, hắn vung kiếm chém thẳng về phía bầu trời. Linh khí hóa thành long ảnh bay lên, đối đầu với tà long trong hư không. Tiếng gầm vang vọng giữa thiên địa. Ánh sáng và bóng tối giao nhau, va chạm tạo thành sóng linh khí cuốn bay cả núi rừng.

Trong khoảnh khắc, Huyết Nguyệt chiếu xuống, ánh đỏ bao phủ cả hai. Long Hồn trong người Lâm Tiêu bùng nổ, hòa vào cơ thể hắn, tạo thành Long Thể Thánh Hóa — hình dạng bán nhân bán long.

“Ngươi là hậu nhân của kẻ từng phong ấn ta… tốt! Ta sẽ nghiền nát ngươi trước khi nuốt linh hồn ngươi!” – Tà Long gầm vang, phun ra luồng hắc hỏa nóng như dung nham.

Lâm Tiêu vung kiếm, hét lớn:

“Long Hồn — Khai Thiên!”

Ánh sáng vàng kim bùng nổ, như xé toạc bầu trời. Một vết nứt khổng lồ hình rồng mở ra, hút toàn bộ năng lượng hắc ám vào trong.

Khi mọi thứ lắng xuống, Tà Long rống lên đau đớn, rồi dần tan biến thành tro bụi. Cả vùng núi rung chuyển, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi.

Lâm Tiêu ngã quỵ xuống, hơi thở yếu ớt, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười.

“Cuối cùng… ta đã phong ấn được nó.”

Dạ Linh chạy đến, đỡ hắn, nước mắt rơi trên má.

“Ngươi ngốc quá…”

Hắn mở mắt, khẽ đáp:

“Không, ta chỉ làm điều mà Long Hồn yêu cầu.”

Trên bầu trời, Huyết Nguyệt dần tan biến, ánh bình minh đầu tiên le lói sau rặng núi. Nhưng trong sâu thẳm mặt đất, một luồng khí đen mỏng vẫn len lỏi, khẽ thì thầm:

“Long Hồn… rồi ngươi cũng sẽ thuộc về ta.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×