phàm nhân tu tiên: hành trình huyền thoại

Chương 18: Bí Ẩn Dạ Linh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh mờ nhạt xuyên qua làn sương mỏng, chiếu xuống những tảng đá vụn còn vương khói. Núi Cửu Mang — nơi từng vang vọng tiếng long ngâm dữ dội đêm qua — giờ đây yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ và hơi sương lạnh lẽo.

Trên đỉnh một mỏm đá gãy, Lâm Tiêu ngồi dựa lưng vào vách, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn. Toàn thân hắn được bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt từ Long Ấn, giúp ổn định linh lực sau trận chiến khốc liệt.

Phía trước, Dạ Linh đang đốt một đống lửa nhỏ. Ánh lửa hắt lên gương mặt nàng, khiến đôi mắt tím càng thêm sâu thẳm. Nàng im lặng, không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lâm Tiêu.

“Ngươi không cần phải lo cho ta đến thế,” – Lâm Tiêu cất giọng khàn khàn, ánh mắt vẫn nhắm. – “Ta đã từng sống sót qua phong ấn Long Hồn, vài vết thương này chẳng đáng gì.”

Dạ Linh không đáp, chỉ đặt chiếc bình ngọc chứa linh dịch trước mặt hắn. “Uống đi. Linh dịch này được luyện từ tâm hoa Nguyệt Thảo, có thể hồi phục linh mạch tổn thương.”

Lâm Tiêu cười nhẹ, mở mắt nhìn nàng. “Ngươi chuẩn bị sẵn thứ này từ trước sao?”

“Ta luôn chuẩn bị sẵn… cho trường hợp ngươi liều mạng như vậy.” – Nàng nói, giọng thấp thoáng trách móc, nhưng trong mắt lại ánh lên sự lo lắng không thể giấu.

Hắn cầm bình linh dịch, uống một ngụm nhỏ. Lập tức, linh khí trong cơ thể luân chuyển, vết thương khép lại nhanh hơn, sắc mặt dần hồng hào.

“Cảm ơn ngươi.”

Dạ Linh không nói gì thêm. Nàng quay lưng ra xa, ánh nhìn dừng lại nơi đỉnh núi tan hoang. Nơi đó, dấu ấn Long Mạch vẫn còn — một vầng sáng hình rồng mờ ảo xoay quanh.

Lâm Tiêu nhìn theo ánh mắt nàng, khẽ hỏi:

“Dạ Linh… ngươi biết chuyện gì đang chờ ta không?”

Nàng im lặng hồi lâu, rồi nói chậm rãi:

“Ngươi nghĩ vì sao ta biết cách kích hoạt Long Ấn? Vì sao ta biết về Huyết Nguyệt? Vì sao ta tìm thấy ngươi đúng lúc nhất?”

Lâm Tiêu hơi khựng lại. Linh khí quanh hắn khẽ dao động.

“Ý ngươi là…”

“Ta không chỉ là một người đào thoát khỏi Săn Linh,” – nàng nói, giọng trầm xuống – “ta là người được tạo ra từ Long Mạch.”

Lâm Tiêu chấn động.

“Ngươi nói… được tạo ra?”

Dạ Linh chậm rãi gỡ sợi dây chuyền nơi cổ. Từ trong đó, một mảnh tinh thể trong suốt bay ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Bên trong tinh thể là một giọt máu đỏ sẫm, phát ra linh khí Long Tộc.

“Giọt máu này… là máu của tổ tiên ngươi.” – Nàng nói khẽ. – “Săn Linh đã dùng nó để tạo ra ta, nửa người nửa linh, mang trong người dòng máu rồng pha tạp. Nhiệm vụ ban đầu của ta là… theo dõi ngươi, và khi ngươi thức tỉnh, ta sẽ… lấy Long Hồn của ngươi.”

Gió đêm thổi qua, làm tàn lửa khẽ lay động.

Lâm Tiêu lặng im, ánh mắt không giận, chỉ đầy nỗi nặng nề. “Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?”

Dạ Linh ngẩng lên, đôi mắt tím ánh nước, giọng nàng run nhẹ:

“Vì khi ta nhìn thấy ngươi chịu đựng đau đớn mà vẫn cố đứng dậy… ta nhận ra mình không còn là công cụ nữa. Ta muốn chọn con đường riêng, dù cái giá là bị toàn giới tu tiên truy sát.”

Một lúc lâu, chỉ có tiếng gió và tiếng tim đập.

Lâm Tiêu khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Thì ra… ngươi cũng là kẻ bị trói buộc như ta.”

Nàng nhìn hắn, mắt khẽ run.

“Ngươi không hận ta sao?”

“Hận để làm gì?” – hắn đáp – “Chúng ta đều là sản phẩm của định mệnh. Khác nhau ở chỗ, ta chọn chống lại nó.”

Câu nói ấy khiến Dạ Linh cúi đầu. Một giọt lệ lăn dài trên má. Nàng siết chặt mảnh tinh thể trong tay, rồi ném nó xuống đất, khiến nó vỡ tan thành bụi sáng.

“Vậy từ nay, ta không còn là công cụ nữa.”

Lâm Tiêu khẽ gật đầu. Ánh sáng từ mảnh tinh thể tan biến, hòa vào không khí, nhưng ngay lập tức, một luồng linh khí đen từ xa tràn tới, mạnh mẽ và lạnh lẽo đến rợn người.

Dạ Linh lập tức xoay người, rút kiếm. “Không ổn! Chúng phát hiện ra ta rồi!”

Từ phía xa, trên bầu trời, hàng chục luồng sáng bạc lao đến — chính là Săn Linh Giáo. Dẫn đầu là một người đàn ông khoác áo giáp đen, tay cầm thương bạc, khí thế áp đảo.

“Dạ Linh!” – hắn gầm vang – “Phản bội giáo chủ, cấu kết Long Hồn — tội đáng chết!”

Nàng siết chặt kiếm, linh khí bốc lên như lửa. “Nếu muốn bắt ta, phải bước qua xác ta trước!”

Lâm Tiêu đứng dậy, rút thanh Long Kiếm, ánh mắt sáng như lửa. “Không, là qua xác cả hai chúng ta.”

Không khí lập tức rung lên bởi linh áp khổng lồ. Hàng chục kẻ địch bao vây quanh, pháp bảo lơ lửng giữa không trung. Từng luồng linh quang lao đến như thác lũ.

Lâm Tiêu nắm tay Dạ Linh, truyền linh lực qua. “Dựa theo ta, hợp khí!”

Nàng ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Hai người hợp khí tức, Long Hồn và linh mạch giả trong người họ cộng hưởng. Một vòng sáng hình long hoa sen xuất hiện dưới chân, linh khí bùng nổ, cuốn bay mọi thứ xung quanh.

Tiếng long ngâm vang vọng lần nữa, làm rách cả bầu trời. Ánh sáng vàng và tím hòa vào nhau, tạo nên Long Ảnh Song Linh Trận — pháp trận chưa từng có trong giới tu tiên.

Bọn Săn Linh chưa kịp phản ứng đã bị luồng khí khổng lồ cuốn phăng, pháp bảo vỡ nát, linh lực tan tành.

Người cầm thương bạc gầm lên, đâm thẳng vào trung tâm vòng sáng. “Các ngươi nghĩ chỉ bằng hợp thể đó mà thắng được ta sao? Ta là Phong Tà — Thánh Tử của Săn Linh Giáo!”

Ngọn thương va vào vòng sáng, phát nổ dữ dội. Cả không gian chấn động, đất đá bay tứ tán.

Lâm Tiêu hét lên, Long Kiếm trong tay hóa thành luồng sáng vàng rực, chém xuống.

“Long Hồn — Hóa Ảnh Diệt Thiên!”

Một vầng sáng hình rồng khổng lồ lao ra, nuốt trọn kẻ địch. Tiếng gào thét vang dội, rồi im bặt. Cả khu vực bị san phẳng, chỉ còn hai người đứng giữa trung tâm, mệt mỏi nhưng vẫn sống sót.

Dạ Linh thở gấp, ngã vào vai Lâm Tiêu.

“Ngươi… thật sự điên rồi…”

Lâm Tiêu mỉm cười yếu ớt. “Ta đã nói rồi, ngươi không phải chiến đấu một mình.”

Từ xa, ánh sáng rạng đông lóe lên. Nhưng trên bầu trời, một ký hiệu đen hình mắt rồng xuất hiện giữa mây. Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp không gian:

“Dạ Linh, Long Hồn… trò chơi mới chỉ bắt đầu.”

Hai người ngẩng đầu, ánh mắt đồng thời trở nên nghiêm nghị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×