Ánh bình minh chiếu qua những tán lá rừng trúc, phủ lên mặt đất một lớp sương mỏng lấp lánh, khiến cả không gian như đang bừng tỉnh sau một đêm yên ả. Lâm Tiêu ngồi bên bờ hồ, bàn tay vẫn chạm vào viên linh thạch mà cậu tìm được hôm trước. Luồng linh khí dịu dàng len lỏi vào cơ thể, khiến từng sợi lông trên tay cậu dựng đứng. Tim cậu đập nhanh, nhịp điệu hòa cùng luồng năng lượng mới, như một bản nhạc huyền bí vang lên trong lòng. Cậu biết rằng, bước chân đầu tiên vào con đường tu tiên đã mở ra, nhưng thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.
Lâm Tiêu đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Mặt trời dần ló dạng, ánh sáng vàng nhạt len qua từng khe trúc, chiếu thẳng vào viên linh thạch, làm nó lấp lánh như ngọc. Cậu nhìn kỹ, nhận ra những đường vân trên viên đá uốn lượn, tựa như dòng chảy của sông núi. Tim cậu chợt rung lên: “Có lẽ đây chính là thứ sẽ giúp ta bước vào tu tiên.” Cậu cẩn thận nhét linh thạch vào túi, quay trở lại con đường dẫn ra khỏi rừng trúc.
Trên đường đi, Lâm Tiêu quan sát xung quanh, phát hiện từng chiếc lá, từng tảng đá dường như đều mang một sức sống khác lạ. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được những rung động của linh khí tiềm ẩn quanh hồ. Lâm Tiêu mỉm cười, tự nhủ: “Đúng là thế giới này không giống như ta từng nghĩ. Phàm nhân muốn tu tiên, trước hết phải hiểu được sự vận hành của linh khí.”
Vừa đi, cậu vừa nhẩm lại những gì mình còn nhớ từ truyền thuyết ông bà kể. Theo lời ông, tu tiên không chỉ là rèn luyện sức mạnh, mà còn là rèn luyện tâm tính. Một tu sĩ thực thụ phải kiên nhẫn, nhẫn nại và tinh thần không bao giờ chùn bước. Cậu thở dài, cảm thấy áp lực dồn lên vai, nhưng đồng thời, trong lòng lại tràn đầy quyết tâm. Dù phàm nhân, dù còn non nớt, cậu sẽ không bỏ cuộc.
Ngày hôm đó, Lâm Tiêu trở về làng, nhưng tâm trí cậu vẫn hướng về rừng trúc. Cậu quyết định rằng, trước khi học cách giao tiếp với người khác, phải học cách hiểu linh khí trong cơ thể mình. Ngay tối hôm đó, dưới ánh trăng, cậu mở túi lấy viên linh thạch ra, đặt lên lòng bàn tay, nhắm mắt, tập trung tinh thần. Linh khí từ viên đá chảy vào cơ thể cậu, không mạnh mẽ nhưng đủ để làm Lâm Tiêu cảm nhận từng nhịp rung của sinh mệnh xung quanh.
Đêm đó, Lâm Tiêu ngủ không trọn vẹn. Trong giấc mơ, cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng ánh sáng, xung quanh là những bóng người mờ ảo. Họ nhìn cậu, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. Một giọng nói vang lên: “Ngươi đã bước chân vào tu tiên, nhưng liệu ngươi có đủ kiên nhẫn để vượt qua thử thách?” Cậu hít một hơi, cố trả lời nhưng giọng nói của cậu như bị nuốt mất. Khi tỉnh dậy, Lâm Tiêu thấy mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng lòng cậu lại vững vàng hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau, Lâm Tiêu quyết định quay lại rừng trúc. Cậu đi theo con đường cũ, lần này không còn sợ hãi mà tràn đầy tò mò và quyết tâm. Khi đến bờ hồ, linh thạch phát sáng nhẹ, như chào đón chủ nhân. Cậu ngồi xuống, đặt linh thạch lên trước mặt, tay đưa ra hít thở sâu, cố gắng cảm nhận mọi luồng khí xung quanh. Một tiếng gió nhẹ thổi qua, những đường hoa văn trên vách động lại hiện lên, uốn lượn như những dòng nước chảy. Cậu mỉm cười: “Được rồi, hôm nay ta sẽ thử luyện khí lần đầu tiên.”
Lâm Tiêu nhắm mắt, đưa tay lên, tập trung tinh thần. Ban đầu, linh khí chảy vào cơ thể chỉ như những sợi dây mảnh, nhẹ nhàng len lỏi, khiến cậu cảm giác cơ thể tê nhẹ. Cậu nhắm mắt, điều hòa hơi thở, để ý từng nhịp luồng khí. Chỉ vài phút, linh khí bắt đầu phản ứng mạnh hơn, dường như viên linh thạch đang nhận ra khả năng của cậu. Một luồng năng lượng nhẹ tỏa ra khắp phòng, làm lá trúc ngoài động rung rinh, phát ra những âm thanh lạ lùng nhưng êm dịu.
Đang say sưa luyện khí, một tiếng cười vang vọng từ phía động: “Phàm nhân nhỏ, tưởng rằng luyện khí dễ dàng sao?” Lâm Tiêu giật mình, mở mắt, thấy một cậu thiếu niên bằng tuổi mình đứng ở lối vào, ánh mắt tinh quái. Cậu này mặc áo xanh lam, trên vai đeo một túi da cũ, trông như vừa đi săn linh vật về. Lâm Tiêu nhíu mày, hỏi: “Ngươi là… ai?”
Cậu thiếu niên cười khẩy, bước tới gần: “Ta tên là Hàn Lâm, cũng là phàm nhân nhưng luyện khí đã được một thời gian. Nhìn ngươi chăm chú vào linh thạch, ta đoán ngươi cũng vừa phát hiện bí cảnh. Ha… phàm nhân nhỏ, con đường tu tiên không hề dễ dàng đâu.” Lâm Tiêu cảm nhận được luồng linh khí từ Hàn Lâm toát ra, mạnh hơn nhiều so với mình. Nhưng cậu không sợ, chỉ nhíu mày: “Ta biết… nhưng nếu không thử, sao biết được mình có thể hay không?”
Hàn Lâm cười, ánh mắt vừa vui vừa ngạc nhiên: “Hay lắm! Ngươi không sợ, có thể sẽ đi được xa.” Cậu ta nhún vai, rồi nói tiếp: “Nếu muốn, ta có thể dạy ngươi vài chiêu cơ bản, nhưng đổi lại, ngươi phải hứa sẽ không gây rắc rối cho ta.” Lâm Tiêu gật đầu: “Được, ta đồng ý.”
Hai người bắt đầu luyện khí cùng nhau. Hàn Lâm chỉ cho Lâm Tiêu cách điều hòa hơi thở, cảm nhận luồng linh khí quanh cơ thể và kết hợp với năng lượng từ linh thạch. Ban đầu, Lâm Tiêu gặp vô số khó khăn: luồng khí không ổn định, cơ thể đau nhức, chân tay run rẩy. Nhưng cậu không bỏ cuộc. Dần dần, nhờ kiên nhẫn và sự hướng dẫn của Hàn Lâm, Lâm Tiêu cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn, nhịp tim đều đặn, linh khí luân chuyển khắp người.
Khi linh khí ổn định, Hàn Lâm mỉm cười: “Tốt, phàm nhân nhỏ, hôm nay ngươi đã vượt qua bước đầu tiên. Nhưng chỉ mới là khởi điểm, thử thách thật sự còn ở phía trước. Có linh khí trong người, nhưng nếu không biết cách kiểm soát, ngươi cũng có thể bị chính nó hủy hoại.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu biết rằng, trên con đường tu tiên, mỗi bước đi đều phải tỉnh táo và kiên nhẫn, không thể hấp tấp hay tự mãn.
Chiều hôm đó, hai người ra khỏi động, đi sâu vào rừng trúc, luyện thêm các kỹ năng quan sát linh khí và tránh bẫy tự nhiên. Lâm Tiêu dần nhận ra, rừng trúc không chỉ là nơi cất giữ bí cảnh, mà còn là một phòng tập tự nhiên, nơi luyện tập nhẫn nại, trí tuệ và linh giác. Mỗi bước đi, cậu cảm nhận luồng linh khí quanh mình, học cách lắng nghe nó, cảm nhận sự thay đổi trong từng nhánh cây, từng dòng nước nhỏ.
Khi mặt trời lặn, hai người quay lại hồ, Lâm Tiêu cảm nhận cơ thể nhẹ nhõm, tinh thần minh mẫn. Cậu biết rằng, bước chân đầu tiên vào luyện khí đã thành công, nhưng thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn. Hàn Lâm nhìn viên linh thạch trong tay Lâm Tiêu, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò: “Phàm nhân nhỏ, viên linh thạch này không tầm thường đâu… ngươi nên cẩn thận, sẽ có người hoặc thế lực muốn chiếm đoạt nó.” Lâm Tiêu gật đầu, lòng tràn đầy cảnh giác nhưng cũng đầy háo hức: thử thách đã bắt đầu, và cậu sẽ không lùi bước.
Trong bóng tối của rừng trúc, ánh sáng từ viên linh thạch phản chiếu trên mặt đất, hòa cùng ánh trăng, tạo nên một bức tranh huyền bí. Lâm Tiêu đứng bên Hàn Lâm, tay vẫn chạm vào viên linh thạch, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Cậu hiểu rằng, con đường phàm nhân tu tiên không chỉ là luyện khí, mà còn là hành trình khám phá chính bản thân, đối mặt với hiểm nguy, mưu trí và cả những mối quan hệ phức tạp phía trước. Từ hôm nay, Lâm Tiêu chính thức bước vào thế giới tu tiên rộng lớn, nơi thử thách và cơ hội luôn song hành, và nơi mà một phàm nhân bình thường có thể trở thành huyền thoại.