Sương sớm phủ mờ trên làng Thanh Khê, những tia nắng ban mai xuyên qua tán lá rừng trúc, chiếu xuống mặt đất những vệt sáng nhấp nháy, long lanh như hạt ngọc. Lâm Tiêu đứng bên bờ hồ, tay đặt lên viên linh thạch, cảm nhận dòng linh khí chảy qua cơ thể. Sau Thử Thách Linh Khí ban đầu, cơ thể cậu đã bắt đầu thích nghi với nhịp chảy của năng lượng, từng cơ bắp run lên nhẹ nhàng nhưng tinh thần tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt sáng quắc, giọng trầm: “Hôm nay, thử thách sẽ thực sự bắt đầu. Không chỉ luyện khí, mà còn là đối mặt với sinh tử. Nếu vượt qua, ngươi sẽ bước lên một tầm cao mới.”
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định: “Ta đã sẵn sàng.”
Hai người tiến sâu vào rừng trúc. Không gian càng lúc càng u tối, ánh sáng mặt trời chỉ lọt qua từng khe lá hẹp, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Linh khí nơi đây trở nên mạnh mẽ, dữ dội hơn bình thường, như thể từng tán lá, từng tảng đá đều sống động, quan sát từng bước chân của họ. Lâm Tiêu hít sâu, cảm nhận từng nhịp rung động, từng luồng khí xoay quanh cơ thể, cố gắng hòa nhập hoàn toàn với thiên nhiên. Đây là bước luyện tập đầu tiên: học cách hòa nhập với môi trường, cảm nhận năng lượng xung quanh và duy trì tinh thần tỉnh táo.
Sau vài giờ đi bộ, họ đến một bãi đất trống. Chính giữa bãi là một tảng đá khổng lồ, trên đó khắc những ký tự cổ xưa phát ra ánh sáng xanh nhạt, tỏa ra luồng linh khí mạnh mẽ. Hàn Lâm đứng bên cạnh, giọng nghiêm: “Đây là Trung Tâm Thử Thách Linh Khí. Ngươi phải bước vào vòng tròn linh khí này, điều khiển năng lượng từ viên linh thạch và bản thân, nếu sơ suất, linh khí sẽ phản chủ.”
Lâm Tiêu cúi đầu, đặt tay lên tảng đá, hít sâu, cảm nhận dòng chảy mạnh mẽ từ viên linh thạch. Ban đầu, luồng linh khí dồn dập khiến cơ thể cậu run lên, từng mạch máu nhảy nhót như muốn vỡ tung. Nhưng cậu nhắm mắt, hòa nhập tinh thần, điều hòa nhịp thở, và từng bước nắm quyền kiểm soát dòng năng lượng. Một luồng ánh sáng xanh lam mỏng bao quanh cậu, như khi thử chạm vào một dòng sông đang chảy xiết – nếu vội vàng, sẽ bị cuốn đi; nếu bình tĩnh, có thể lướt trên mặt nước.
Đột nhiên, từ rừng trúc, những bóng người mờ ảo xuất hiện. Chúng là những phàm nhân tu tiên khác, cũng đến đây để vượt thử thách. Họ dừng lại, ánh mắt dò xét Lâm Tiêu. Một người cao lớn bước tới, giọng sắc: “Ngươi là phàm nhân mới? Dám bước vào Thử Thách Linh Khí sao? Hãy chứng minh khả năng của mình!” Lâm Tiêu nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: “Ta sẽ cố gắng, không lùi bước.”
Ngay sau đó, linh khí xung quanh bãi đất trống biến đổi. Những cột sáng xoay tròn như mũi tên lao thẳng vào từng phàm nhân. Lâm Tiêu cảm nhận cơ thể nóng lên, mỗi sợi cơ căng như dây cung. Cậu hít một hơi sâu, điều hòa luồng khí quanh cơ thể, tạo lớp bảo vệ mỏng manh nhưng đủ để tránh bị đánh bật ra. Những phàm nhân khác né tránh, nhưng một số yếu hơn đã bị hất tung về phía rừng, tiếng thét vang lên rồi biến mất. Lâm Tiêu nhận ra: đây không chỉ là luyện khí, mà còn là bài học về tính sinh tồn và phản xạ.
Bất chợt, từ phía bãi đất trống, một sinh vật kỳ bí xuất hiện. Nó có hình dáng như rắn khổng lồ, thân phủ vảy ánh sáng xanh lam, đôi cánh nhỏ phát sáng, đôi mắt đỏ rực. Sinh vật lao tới, luồng linh khí dữ dội khiến mặt đất rung chuyển. Lâm Tiêu hít một hơi, linh khí từ viên đá chảy vào cơ thể, tạo ra lớp bảo vệ trước ngực. Sinh vật tấn công liên tục, từng cú đánh như muốn nghiền nát cơ thể cậu. Cậu né tránh từng đòn, từng lần cảm nhận nhịp điệu luồng khí, dự đoán hướng di chuyển, và phản công bằng những luồng khí nhỏ, đủ để đẩy sinh vật lùi lại mà không gây nguy hại cho bản thân.
Một luồng linh khí xanh lam rực rỡ từ tay Lâm Tiêu bắn ra, tạo thành hình rồng nhỏ xoay vòng quanh cơ thể, lao thẳng vào sinh vật. Sinh vật rùng mình, tung cánh, luồng khí xung quanh phát sáng, nhưng không đủ sức áp đảo chiêu thức của cậu. Sau nhiều lần né tránh và phản công, sinh vật dần dịu lại, ánh mắt đỏ rực mờ nhạt, rồi biến mất trong luồng sáng xanh lam. Lâm Tiêu thở hổn hển, mồ hôi đẫm áo, nhưng trong lòng tràn đầy hứng khởi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn của bản thân, đồng thời hiểu rằng, luyện khí không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, phản xạ và khả năng thích nghi.
Không lâu sau, những phàm nhân còn lại cũng bắt đầu phản ứng với thử thách. Một vài người yếu hơn đã bỏ cuộc, chạy ra khỏi bãi đất trống, nhưng Lâm Tiêu vẫn kiên định tiến bước. Cậu nhận ra rằng, Thử Thách Linh Khí không chỉ kiểm tra sức mạnh, mà còn tinh thần và quyết tâm. Bất kỳ ai nao núng hay hấp tấp đều sẽ thất bại.
Tiếp theo, bãi đất trống biến đổi. Các cột linh khí xoay tròn nhanh hơn, tạo thành mê cung năng lượng. Lâm Tiêu phải vừa di chuyển, vừa điều khiển linh khí, vừa dự đoán hành động của những phàm nhân khác và sinh vật nhỏ xuất hiện bất ngờ. Cậu nhắm mắt, hòa nhập hoàn toàn với dòng chảy năng lượng, cảm nhận từng nhịp, từng rung động quanh cơ thể, và từng bước đi chính xác, né tránh mọi nguy hiểm.
Giữa mê cung, cậu gặp một phàm nhân khác, cao lớn và nhanh nhẹn. Người này lao tới, ánh mắt sắc bén: “Ngươi là ai? Dám bước vào đây mà không sợ chết sao?” Lâm Tiêu đáp: “Ta là Lâm Tiêu. Ta sẽ không lùi bước.” Hai người lao vào trận đấu, luồng linh khí va chạm, phát ra ánh sáng chói lòa. Lâm Tiêu vận dụng toàn bộ kỹ năng vừa học, kết hợp phản xạ, linh khí và trí tuệ, dần chiếm ưu thế. Cuối cùng, người kia thừa nhận, lùi lại và gật đầu: “Ngươi đáng gờm. Hãy tiếp tục tiến bước.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, bãi đất trống dịu đi, linh khí trở nên nhẹ nhàng. Lâm Tiêu đứng thở hổn hển, tay vẫn chạm vào viên linh thạch. Hàn Lâm nhìn cậu, ánh mắt tán thưởng: “Phàm nhân nhỏ, hôm nay ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ, bản năng và tinh thần sinh tồn. Ngươi đã chứng minh bản thân xứng đáng tiến xa hơn trên con đường tu tiên.”
Lâm Tiêu mỉm cười, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Cậu biết rằng, Thử Thách Linh Khí hôm nay chỉ là bước mở đầu. Trên con đường tu tiên, còn vô số hiểm nguy, sinh vật kỳ bí, đối thủ tiềm năng và thử thách tinh thần. Nhưng giờ đây, cậu cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn, hiểu cách điều khiển linh khí, và hơn hết, nhận ra rằng phàm nhân cũng có thể bước vào thế giới tu tiên nếu kiên nhẫn và dũng cảm.
Đêm xuống, rừng trúc chìm trong ánh trăng mờ ảo. Lâm Tiêu ngồi bên bờ hồ, tay vẫn đặt lên viên linh thạch, hít thở sâu. Tim cậu đập đều, lòng tràn đầy quyết tâm: phàm nhân này sẽ không bỏ cuộc, sẽ từng bước thăng tiến, và một ngày nào đó trở thành huyền thoại trong thế giới tu tiên. Trong ánh trăng dịu dàng, những cột linh khí còn sót lại như vỗ về, nhắc nhở cậu rằng mỗi bước đi đều là một thử thách, mỗi thử thách đều là bài học quý giá.