Sương sớm phủ mờ trên làng Thanh Khê, ánh bình minh xuyên qua tán lá rừng trúc, chiếu xuống những vạt cỏ còn đọng sương long lanh như ngọc. Lâm Tiêu ngồi bên bờ hồ, tay đặt trên viên linh thạch, cảm nhận dòng linh khí chảy qua cơ thể. Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở đều hòa cùng năng lượng huyền bí. Sau Thử Thách Linh Khí hôm trước, cơ thể cậu đã dần quen với sự rung động của linh khí, nhịp luân chuyển trong từng mạch máu trở nên mượt mà hơn, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng, vì cậu biết: thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.
Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói trầm ấm: “Hôm nay, ngươi sẽ phải đối mặt với Thử Thách Sinh Tử, nơi những kẻ yếu không thể tồn tại. Không chỉ linh khí, mà cả trí tuệ, tâm tính và bản năng sinh tồn đều sẽ bị kiểm tra. Phàm nhân muốn tiến xa, phải hiểu rằng không phải lúc nào sức mạnh cũng là thứ quyết định.” Lâm Tiêu nhíu mày, ánh mắt kiên định: “Ta đã sẵn sàng. Dù có nguy hiểm đến đâu, ta cũng sẽ không lùi bước.”
Hai người tiến sâu hơn vào rừng trúc, nơi ánh sáng mặt trời khó xuyên qua, tạo nên bóng tối dày đặc. Không gian trở nên u ám, tiếng lá xào xạc như vang lên nhịp nhàng, nhưng mang theo sự uy hiếp vô hình. Lâm Tiêu cảm nhận được luồng linh khí mạnh mẽ xung quanh, dường như những cây cỏ, tảng đá đều sống động, quan sát từng bước chân của họ. Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay run nhẹ nhưng lòng quyết tâm không hề giảm. Đây chính là môi trường thử thách, nơi phàm nhân muốn tu tiên phải học cách hòa nhập với thiên nhiên, hiểu được vận hành của linh khí và bản năng sinh tồn.
Khi đi đến một khe suối nhỏ, trước mắt họ hiện ra một hòn đá khổng lồ, trên đó khắc những ký tự cổ xưa phát sáng mờ ảo. Hàn Lâm đứng lại, ánh mắt sáng quắc: “Đây chính là cánh cửa dẫn vào Thử Thách Sinh Tử. Ngươi phải bước qua, nếu không, linh khí nơi đây sẽ trở nên vô dụng, và mọi nỗ lực luyện khí trước đó sẽ trở về con số không.” Lâm Tiêu hít một hơi, đặt tay lên đá, cảm nhận luồng linh khí chảy qua từng mạch máu. Một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng lên, khiến cơ thể cậu run rẩy, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm hưng phấn lạ thường.
Bỗng nhiên, linh khí xung quanh biến đổi, những luồng khí mạnh lao tới, tạo thành những cột sáng xoay tròn. Lâm Tiêu nhận ra rằng, đây không chỉ là luyện khí, mà còn là thử thách phản xạ và trí tuệ. Cậu nhắm mắt, tập trung tinh thần, điều hòa luồng khí trong cơ thể, và từng bước di chuyển, né tránh các cột sáng. Mỗi bước đi, cơ thể cậu căng cứng, từng mạch máu dường như rung lên, nhưng tinh thần vẫn vững vàng. Hàn Lâm đứng bên cạnh, quan sát cẩn thận, thỉnh thoảng nhắc nhở: “Đừng vội vàng, phàm nhân nhỏ. Phải hòa nhập, không chỉ né tránh mà còn phải cảm nhận, biết khi nào nên tấn công, khi nào nên lui.”
Thời gian trôi qua, Lâm Tiêu dần quen với nhịp điệu của linh khí. Cậu bắt đầu thử điều khiển năng lượng xung quanh, tạo ra những luồng sóng nhỏ, phản chiếu ánh sáng xanh lam lên mặt đất. Những phàm nhân khác trong thử thách dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu. Một người bước tới, ánh mắt sắc bén: “Ngươi là phàm nhân mới, nhưng có tiềm năng. Hãy cẩn thận, đừng tự mãn.” Lâm Tiêu gật đầu, lòng vững vàng: “Ta hiểu, nhưng ta sẽ không lùi bước.”
Bất ngờ, từ phía rừng rậm, một sinh vật quái dị xuất hiện. Hình dạng của nó như con rắn khổng lồ nhưng có cánh, toàn thân phát sáng xanh lam nhạt, mắt đỏ rực. Sinh vật lao tới, luồng khí xung quanh mạnh mẽ khiến Lâm Tiêu mất thăng bằng. Cậu vội vàng vận dụng linh khí, tạo thành lớp bảo vệ mỏng, né tránh các cú tấn công dữ dội. Tim cậu đập mạnh, mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt không hề nao núng. Cậu biết, đây chính là sinh vật kiểm tra khả năng sinh tồn, một phần quan trọng trong Thử Thách Sinh Tử.
Lâm Tiêu quan sát, nhận ra rằng sinh vật này có điểm yếu: luồng khí quanh mắt và cánh không ổn định. Cậu hít một hơi, tập trung toàn bộ năng lượng từ linh thạch và cơ thể, tạo ra một luồng sóng phản công nhẹ nhưng chính xác. Sinh vật rùng mình, lùi lại một bước, sau đó lao tới nhanh hơn, dữ dội hơn. Cậu nhắm mắt, hòa nhập hoàn toàn với linh khí, cảm nhận nhịp điệu của sinh vật, dự đoán hướng tấn công, và từng bước di chuyển chính xác. Sau nhiều lần né tránh và phản công, sinh vật cuối cùng đứng yên, mắt đỏ dịu lại, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt sáng quắc, nói: “Tốt lắm, phàm nhân nhỏ. Ngươi đã bước qua sinh tử đầu tiên. Nhưng nhớ, Thử Thách Sinh Tử không chỉ dừng lại ở đây. Trước mắt còn nhiều sinh vật, nhiều thử thách về tinh thần, trí tuệ, và bản năng sinh tồn.” Lâm Tiêu gật đầu, tim vẫn đập nhanh nhưng lòng tràn đầy hưng phấn. Cậu biết rằng, mỗi bước đi trên con đường tu tiên đều phải tỉnh táo và kiên nhẫn, không thể hấp tấp hay tự mãn.
Sau khi vượt qua sinh vật đầu tiên, họ tiến sâu vào rừng. Không gian trở nên tối hơn, ánh sáng mặt trời gần như không thể xuyên qua. Linh khí xung quanh biến đổi liên tục, tạo thành những cột năng lượng xoay tròn, uốn lượn, thử thách khả năng điều khiển và hòa nhập của Lâm Tiêu. Cậu hít một hơi, nhắm mắt, để linh khí chảy qua từng mạch máu, từng cơ bắp, từng nhịp tim. Khi mở mắt, cậu thấy trước mặt là một mê cung cây cỏ dày đặc, mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy hiểm.
Hàn Lâm nói: “Mê cung này không chỉ thử phản xạ mà còn thử trí tuệ. Phàm nhân muốn bước qua phải biết quan sát, phân tích, và đưa ra quyết định nhanh chóng.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sáng rực. Cậu bắt đầu di chuyển, quan sát từng nhánh cây, từng tán lá, cảm nhận luồng linh khí xung quanh. Mỗi bước chân đều được tính toán, né tránh những bẫy tự nhiên và luồng linh khí xoay tròn.
Trong mê cung, cậu gặp những sinh vật nhỏ hơn nhưng nhanh nhẹn, tấn công liên tục. Lâm Tiêu vận dụng linh khí, điều khiển năng lượng từ viên linh thạch, tạo ra lớp bảo vệ và phản công chính xác. Mỗi lần né tránh, phản công, cậu lại học thêm cách cảm nhận sinh vật, dự đoán hành động, và điều khiển linh khí hiệu quả hơn. Thời gian trôi qua, cơ thể mệt nhoài, nhưng tinh thần ngày càng minh mẫn, khả năng kiểm soát linh khí tiến bộ rõ rệt.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Lâm Tiêu và Hàn Lâm ra khỏi mê cung, trước mắt là bãi đất trống, ánh sáng vàng rực chiếu xuống. Hàn Lâm nhìn cậu, ánh mắt đầy tán thưởng: “Phàm nhân nhỏ, hôm nay ngươi đã vượt qua Thử Thách Sinh Tử đầu tiên. Cơ thể, trí tuệ, và linh khí của ngươi đã phát triển đáng kể. Nhưng nhớ rằng, con đường tu tiên còn dài, mỗi bước đi đều là thử thách mới.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Cậu biết rằng, hôm nay mình đã học được nhiều hơn chỉ là luyện khí hay né tránh sinh vật, mà còn là bài học về kiên nhẫn, quan sát, và hòa nhập với môi trường.
Đêm xuống, rừng trúc chìm trong ánh trăng mờ ảo, viên linh thạch trong tay Lâm Tiêu phát sáng dịu dàng. Cậu ngồi bên bờ hồ, hít thở sâu, cảm nhận từng nhịp luồng linh khí trong cơ thể. Tim cậu đập đều, lòng tràn đầy quyết tâm: phàm nhân này sẽ không bỏ cuộc, sẽ từng bước thăng tiến, và một ngày nào đó trở thành huyền thoại trong thế giới tu tiên.
Trên con đường trở về làng, Lâm Tiêu nhìn lại rừng trúc, nơi vừa trải qua thử thách đầu tiên đầy sinh tử. Cậu mỉm cười, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Từ hôm nay, hành trình tu tiên của phàm nhân nhỏ này chính thức bước sang một giai đoạn mới, nơi trí tuệ, linh khí và bản năng sinh tồn hòa làm một, mở ra những cơ hội và hiểm nguy chưa từng thấy. Cậu biết rằng, mỗi bước đi, mỗi quyết định đều sẽ quyết định tương lai của mình, và không gì có thể ngăn cản ý chí một phàm nhân thực sự dám bước vào thế giới tiên hiệp đầy huyền bí.