Ánh bình minh chiếu xuyên qua những tán lá rừng trúc, trải xuống mặt đất những vệt sáng vàng nhạt, khiến làng Thanh Khê dường như đang bừng tỉnh sau một đêm yên ả. Lâm Tiêu đứng bên bờ hồ, tay đặt trên viên linh thạch, cảm nhận luồng linh khí chảy qua cơ thể. Sau Thử Thách Sinh Tử trong rừng trúc, cơ thể cậu đã dần thích nghi với dòng linh khí mạnh mẽ, mạch máu luân chuyển nhịp nhàng, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng, vì cậu biết: thử thách tiếp theo sẽ còn khắc nghiệt hơn rất nhiều.
Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt sáng quắc, giọng nói trầm ấm: “Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp sư phụ đầu tiên. Người này là một tu sĩ huyền thoại, đã luyện khí từ khi còn là thiếu niên, có khả năng điều khiển linh khí mạnh mẽ. Nếu muốn tiến xa trên con đường tu tiên, ngươi cần học từ người đó. Nhưng cảnh báo trước, sư phụ không dễ tính, và mọi bài học đều đi kèm thử thách.” Lâm Tiêu hít một hơi, ánh mắt kiên định: “Ta đã sẵn sàng. Dù khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không lùi bước.”
Hai người bước sâu vào rừng trúc, nơi ánh sáng mặt trời khó xuyên qua, tạo nên một không gian u tối. Linh khí xung quanh biến đổi liên tục, mạnh mẽ và dữ dội, như muốn kiểm tra khả năng hòa nhập của Lâm Tiêu. Mỗi bước đi, từng nhánh cây, từng cánh lá đều phát ra rung động nhẹ, khiến cơ thể phàm nhân nhỏ bé cảm nhận được nhịp sống của thiên nhiên. Đây chính là bài học đầu tiên: hòa nhập với môi trường, cảm nhận linh khí, và giữ tinh thần tỉnh táo.
Sau nhiều giờ đi bộ, trước mắt họ hiện ra một ngọn núi cao, mây mù bao phủ đỉnh, từ xa đã có ánh sáng xanh lam nhấp nháy, như gọi mời. Hàn Lâm nhìn cậu, giọng nghiêm: “Đỉnh núi này là nơi sư phụ đang tu luyện. Ngươi phải bước qua những thử thách bên đường, nếu không, sẽ khó được gặp người.” Lâm Tiêu gật đầu, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Cậu biết rằng, mỗi thử thách trên con đường này đều là cơ hội để rèn luyện trí tuệ và sức mạnh.
Bắt đầu leo núi, con đường trở nên hẹp và gập ghềnh. Linh khí nơi đây đặc quánh, từng bước đi đều phải tập trung tối đa. Đột nhiên, từ những tán cây, những luồng khí mạnh lao tới, tạo thành các cột sáng xoay tròn. Lâm Tiêu hít một hơi, tập trung tinh thần, điều hòa luồng khí trong cơ thể, né tránh chính xác. Chỉ vài phút, cậu đã cảm nhận được nhịp điệu của luồng khí, dự đoán hướng di chuyển và từng bước vượt qua các cột sáng mà không hề bị thương.
Khi vừa đi qua một khe núi hẹp, một tiếng cười vang lên. Trước mắt Lâm Tiêu xuất hiện một bóng người cao lớn, mặc áo xanh lam sẫm, ánh mắt sắc bén. Đó chính là sư phụ đầu tiên – một tu sĩ với phong thái uy nghiêm, linh khí xung quanh mạnh mẽ, khiến đất đá rung rinh. Người này nhìn thẳng vào cậu, giọng trầm: “Ngươi là phàm nhân nhỏ, dám bước vào rừng trúc và vượt qua thử thách sinh tử, nhờ đâu có được khả năng như vậy?” Lâm Tiêu cúi đầu, tràn đầy tôn kính: “Con là Lâm Tiêu, xin được học tập, tu luyện dưới sự dẫn dắt của sư phụ.”
Sư phụ không nói gì, chỉ giơ tay, luồng linh khí mạnh mẽ bắn ra, tạo thành vòng tròn bao quanh Lâm Tiêu và Hàn Lâm. “Ngươi phải chứng minh rằng trí tuệ, tâm tính và bản năng sinh tồn của mình xứng đáng với linh khí này. Nếu không, đừng mơ trở thành tu sĩ.” Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, hòa nhập với luồng linh khí, cảm nhận từng nhịp, từng rung động trong cơ thể. Cậu bắt đầu tập trung năng lượng từ viên linh thạch, hòa vào bản thân, điều khiển từng mạch máu, từng cơ bắp.
Thử thách đầu tiên của sư phụ là vượt qua mê cung linh khí. Trước mắt cậu hiện ra một mê cung đầy cột khí xoay tròn, luồng linh khí mạnh mẽ và dữ dội. Lâm Tiêu cảm nhận tim đập nhanh, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực quyết tâm. Cậu nhắm mắt, hòa nhập hoàn toàn với luồng khí, quan sát nhịp điệu cột khí, dự đoán chuyển động và từng bước di chuyển chính xác. Mỗi lần né tránh, phản ứng của cơ thể ngày càng linh hoạt, khả năng điều khiển linh khí tiến bộ rõ rệt.
Khi tiến vào trung tâm mê cung, một sinh vật quái dị xuất hiện – thân hình như rồng nhỏ, cánh trong suốt, ánh mắt đỏ rực, luồng linh khí xung quanh dữ dội. Lâm Tiêu cảm nhận luồng khí mạnh mẽ áp đảo, nhưng cậu không hề sợ hãi. Cậu vận dụng linh khí từ viên đá, tạo lớp bảo vệ và phản công nhẹ nhưng chính xác. Sinh vật rùng mình, tấn công dữ dội hơn, nhưng cậu đã quen với nhịp điệu linh khí, né tránh từng đòn một. Cuối cùng, sinh vật đứng yên, ánh mắt dịu lại, rồi biến mất.
Hàn Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt đầy tán thưởng: “Phàm nhân nhỏ, ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên của sư phụ. Khả năng cảm nhận và điều khiển linh khí tiến bộ nhanh chóng.” Lâm Tiêu hít một hơi sâu, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng lòng tràn đầy hưng phấn. Cậu biết rằng, mỗi bước đi trên con đường tu tiên đều là bài học quý giá, và hôm nay mình đã học được cách hòa nhập với môi trường, kiểm soát năng lượng và đối phó sinh vật.
Sau khi ra khỏi mê cung, sư phụ đưa hai người đến một bãi đất trống, ánh sáng xanh lam nhấp nháy từ các cột đá xung quanh. Người nói: “Bài học tiếp theo là điều khiển linh khí tấn công và phòng thủ. Ngươi phải học cách tập trung, điều khiển luồng khí theo ý muốn, đồng thời cảm nhận và phản ứng với các tình huống bất ngờ.” Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt sáng rực. Cậu bắt đầu luyện tập, từng bước điều khiển linh khí, tạo lớp bảo vệ, rồi phản công bằng những luồng sóng nhẹ nhưng chính xác.
Một hồi lâu, cơ thể cậu mệt nhoài, nhưng tinh thần tỉnh táo. Sư phụ gật đầu: “Tốt lắm. Ngươi đã hiểu phần nào cách điều khiển linh khí, nhưng trí tuệ và tâm tính vẫn cần rèn luyện nhiều hơn. Trên con đường tu tiên, sức mạnh chỉ là công cụ, tâm tính mới quyết định đích đến.” Lâm Tiêu cúi đầu, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Cậu biết rằng, hôm nay mình đã học được nhiều hơn chỉ là luyện khí hay né tránh sinh vật, mà còn là bài học về trí tuệ, kiên nhẫn, và cách hòa nhập với năng lượng xung quanh.
Khi mặt trời lặn, rừng trúc chìm trong ánh trăng mờ ảo, viên linh thạch trong tay Lâm Tiêu phát sáng dịu dàng. Cậu ngồi bên bờ hồ, hít thở sâu, cảm nhận từng nhịp luồng linh khí trong cơ thể. Tim cậu đập đều, lòng tràn đầy quyết tâm: phàm nhân này sẽ không bỏ cuộc, sẽ từng bước thăng tiến, và một ngày nào đó trở thành huyền thoại trong thế giới tu tiên.
Trên con đường trở về làng, Lâm Tiêu nhìn lại sư phụ, ánh mắt vừa kính trọng vừa háo hức. Cậu biết rằng, hôm nay mình đã nhận được sự dẫn dắt quý giá, nhưng còn nhiều bài học và thử thách đang chờ phía trước. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều sẽ quyết định tương lai của mình, và không gì có thể ngăn cản ý chí một phàm nhân dám bước vào thế giới tu tiên đầy huyền bí.