Phòng thẩm vấn của sở cảnh sát. Lạnh lẽo. Vô trùng.
Phong, trong thân xác "Miêu Ảnh", ngồi đối diện với người mà anh đã xem là người chị, người đồng đội thân thiết nhất – Đội trưởng Khánh. Giữa họ là một chiếc bàn sắt lạnh ngắt. Ánh đèn trắng trên trần nhà rọi thẳng xuống, biến mọi thứ trở nên trần trụi.
"Chúng tôi biết cô là ai, 'Miêu Ảnh'," Khánh bắt đầu, giọng nói sắc bén, không một chút tình cảm. Chị lật từng trang hồ sơ. "Hàng chục vụ trộm kim cương, cổ vật... Cô rất giỏi. Nhưng ván cờ này, cô thua rồi. Khai ra tổ chức của cô là ai, con chip 'Pandora' thật sự chứa gì, cô sẽ được hưởng khoan hồng."
Phong im lặng. Anh biết, nếu anh tiếp tục gào thét rằng mình là Phong, họ sẽ chỉ nghĩ anh bị điên và chuyển anh đến bệnh viện tâm thần. Con đường đó còn tệ hơn cả nhà tù. Anh phải thay đổi chiến thuật. Anh phải đóng kịch. Anh phải trở thành "Miêu Ảnh". Nhưng một "Miêu Ảnh" như thế nào?
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Khánh qua tấm gương một chiều, đôi mắt xanh biếc của "Miêu Ảnh" giờ đây ánh lên một vẻ thách thức và thông minh.
"Luật sư," anh nói, giọng nói thanh mảnh nhưng đầy uy lực. "Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì cho đến khi có luật sư của tôi ở đây."
Khánh nhíu mày. Bà ta ngạc nhiên. Tên tội phạm này không hề hoảng loạn, ngược lại còn rất am hiểu luật pháp.
"Được thôi," Khánh gật đầu. "Cô muốn luật sư nào?"
Phong đã nghĩ sẵn trong đầu. Anh cần một người không nằm trong khuôn khổ, một người đủ lập dị để có thể tin vào một câu chuyện điên rồ. "Tôi muốn luật sư Minh Anh," anh nói. "Bà đầm thép' của giới luật sư Sài Gòn."
Khánh lại một lần nữa bất ngờ. Minh Anh là một cái tên khét tiếng, một nữ luật sư tài giỏi chuyên nhận những vụ án hóc búa, và nổi tiếng là có những phương pháp điều tra không giống ai. Việc "Miêu Ảnh" đòi đích danh bà ta khiến vụ án trở nên phức tạp hơn nhiều.
Trong lúc chờ đợi, Phong bị áp giải trở lại buồng giam. Anh bắt đầu kiểm tra lại "thân xác" này một cách kỹ lưỡng. Anh phát hiện ra, dưới đế của đôi bốt da cao gót mà "Miêu Ảnh" đang mang, có một khe rãnh siêu nhỏ được nguỵ trang hoàn hảo. Anh khéo léo cạy nó ra. Bên trong là một bộ dụng cụ phá khoá mini, nhỏ gọn nhưng đầy đủ.
Anh siết chặt bộ dụng cụ trong tay. "Miêu Ảnh"... ả ta quả nhiên không phải là một tay mơ. Một tia hy vọng le lói trong lòng Phong. Anh có một công cụ. Một cơ hội.
Trong khi đó, ở một nơi hoàn toàn trái ngược.
"Phong" được chào đón như một người hùng khi anh quay trở lại sở cảnh sát sau vài ngày "dưỡng thương". Mọi người vỗ vai anh, chúc mừng anh đã lập được đại công. "Miêu Ảnh", trong lốt của Phong, chỉ mỉm cười khiêm tốn, đáp lại bằng những câu nói ngắn gọn mà cô đã học được từ việc phân tích hồ sơ của anh. Cô diễn vai một người đàn ông kiệm lời, thâm trầm vì vừa trải qua một trận chiến sinh tử một cách hoàn hảo.
Mục tiêu đầu tiên của cô: con chip "Pandora".
Cô bước vào phòng làm việc của đội trưởng Khánh. "Đội trưởng, em cần xem lại con chip. Em có cảm giác nó không đơn giản như mình nghĩ. Có thể 'Miêu Ảnh' đã cài một chương trình tự huỷ hoặc một bộ theo dõi nào đó trong đó. Em cần kiểm tra lại cho chắc chắn."
Lời đề nghị của cô hoàn toàn hợp lý. Khánh không một chút nghi ngờ, đã đưa cho cô giấy phép để vào phòng vật chứng.
Căn phòng chứa đầy những tang vật tội ác. "Miêu Ảnh" bước vào, tìm đến chiếc hộp niêm phong có dán nhãn "Vụ án Pandora". Cô bình tĩnh mở niêm phong, cầm con chip nhỏ bé lên tay. Một cảm giác chiến thắng chạy dọc khắp cơ thể. Cô đã có thể dễ dàng tráo nó bằng một con chip giả rồi ung dung rời đi.
Nhưng tham vọng của cô giờ đã lớn hơn.
Cô rút từ trong túi ra một thiết bị nhỏ trông như một cục sạc dự phòng, cắm nó vào con chip và một chiếc điện thoại dự phòng. Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị quá trình sao chép dữ liệu. Cô không chỉ muốn con chip, cô muốn cả thông tin bên trong nó, và cô muốn giữ nó ngay tại nơi an toàn nhất: sở cảnh sát.
Trong lúc chờ đợi, cô dùng chiếc điện thoại dự phòng, loại chỉ có chức năng nghe gọi cơ bản, lắp một chiếc sim rác vào và gửi một tin nhắn duy nhất đến một số máy được mã hoá.
"Mèo đã vào hang cọp. Mọi hoạt động tạm ngưng. Chờ lệnh."
Ting. Dữ liệu đã được sao chép xong. Cô đặt con chip trở lại hộp, dán lại niêm phong một cách cẩn thận rồi rời đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm đó, trong căn hộ tập thể đơn sơ của Phong, "Miêu Ảnh" ngồi một mình, cắm chiếc USB chứa dữ liệu vừa sao chép được vào laptop. Hàng loạt những bí mật động trời hiện ra: những giao dịch ngân hàng mờ ám, những đoạn video, những file ghi âm... Đây không chỉ là danh sách đen, đây là sợi dây thòng lọng có thể siết cổ cả một thế hệ quan chức.
Cô mỉm cười. Trong khi Phong đang cầm trong tay một bộ dụng cụ nhỏ bé để mở một cánh cửa sắt, thì cô lại đang cầm trong tay chiếc chìa khoá để mở cánh cửa quyền lực tối cao của cả thế giới ngầm.