phi vụ hoán đổi

Chương 5: Nước Cờ Của Luật Sư


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng thăm tù nhân của trại tạm giam.

Phong, trong thân xác "Miêu Ảnh", ngồi đối diện một người phụ nữ. Đó là luật sư Minh Anh. Bà ta trạc ngoài năm mươi, mái tóc cắt ngắn cá tính đã điểm vài sợi bạc, mặc một bộ vest màu kem được cắt may hoàn hảo. Bà ta không có vẻ gì là một luật sư khô khan, mà giống một nữ chủ tịch đầy quyền lực hơn. Nhưng thứ ấn tượng nhất ở bà ta là đôi mắt – một đôi mắt sắc như dao, thông minh, và dường như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối.

"Cô 'Miêu Ảnh'," Minh Anh lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực. Bà ta đặt một chiếc máy ghi âm nhỏ lên bàn. "Tôi đã xem qua hồ sơ vụ án. Bằng chứng chống lại cô rất rõ ràng. Vậy, tại sao cô lại yêu cầu đích danh tôi, một người chưa bao giờ nhận bào chữa cho tội phạm có tổ chức?"

Phong biết đây là bài kiểm tra đầu tiên. Anh không thể nói ra sự thật điên rồ về việc hoán đổi linh hồn. Anh cần phải gieo một hạt giống nghi ngờ, một cái gì đó đủ hợp lý để một người thông minh như Minh Anh phải tò mò.

Anh dựa người vào ghế, bắt chước dáng vẻ bất cần của "Miêu Ảnh" mà anh đã thấy trên sân thượng. "Vì tôi biết, bà không chỉ bào chữa cho thân chủ. Bà tìm kiếm sự thật."

Minh Anh nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú.

"Trong biên bản ghi rằng tôi bị bắt sau khi hạ gục hai tên tội phạm trên sân thượng," Phong nói, giọng thanh mảnh của "Miêu Ảnh" giờ đây lại chứa đựng một sự phân tích sắc bén của một sĩ quan cảnh sát. "Nhưng có một chi tiết sai. Vị trí các vỏ đạn của khẩu Glock 19 mà sĩ quan Phong sử dụng không khớp với góc bắn được mô tả trong báo cáo. Trừ khi viên đạn biết bay vòng, nếu không thì người viết báo cáo đã cẩu thả, hoặc... trên sân thượng lúc đó có một tay súng thứ tư mà cảnh sát đã cố tình che giấu."

Đôi mắt của Minh Anh loé lên. Đây là một chi tiết cực kỳ chuyên môn, một điều mà một nữ đạo chích không thể nào biết được.

"Và còn nữa," Phong tiếp tục, "Tại sao các anh ta lại vội vàng kết luận tôi là 'Miêu Ảnh' chỉ dựa vào nhận dạng ban đầu? Họ đã kiểm tra vân tay chưa? Họ đã xét nghiệm ADN chưa? Hay là họ đang cố gắng khép lại vụ án một cách nhanh nhất có thể?"

Anh nhìn thẳng vào mắt Minh Anh. "Câu chuyện thật sự của đêm đó còn điên rồ hơn những gì bà có thể tưởng tượng. Nhưng tôi sẽ chỉ nói, khi bà chứng minh được bà đáng để tôi tin tưởng. Trước hết, tôi cần bà giúp tôi một việc."

"Việc gì?"

"Lấy đoạn băng ghi âm lời khai đầu tiên của sĩ quan Trần Minh Phong ngay sau khi anh ta tỉnh lại ở bệnh viện," Phong nói, giọng đầy ẩn ý. "Tôi muốn biết, 'người hùng' của vụ án đã kể lại câu chuyện của chúng tôi như thế nào."

Trong khi đó, tại trụ sở sở cảnh sát.

"Miêu Ảnh" đang từng bước củng cố quyền lực của mình trong lốt của Phong. Cô ta đã quay trở lại làm việc, tỏ ra là một sĩ quan mẫn cán nhưng bị ám ảnh tâm lý sau vụ nổ. Cô ta dành hàng giờ trong phòng tư liệu, lấy cớ là để "nghiên cứu lại các vụ án cũ của 'Miêu Ảnh' nhằm tìm ra sơ hở". Nhưng thực chất, cô ta đang đọc hồ sơ của chính Phong và các đồng đội của anh, học thuộc lòng từng thói quen, từng mối quan hệ, để có thể diễn vai một cách hoàn hảo.

Cô ta nhanh chóng xác định được mối nguy lớn nhất: Đội trưởng Khánh. Bà ta quá thông minh, quá nhạy bén, và có một mối quan hệ quá thân thiết với Phong thật. Bất kỳ sơ hở nào của cô ta cũng sẽ không qua được mắt bà.

"Miêu Ảnh" chủ động tìm đến phòng làm việc của Khánh.

"Chị Khánh," cô ta nói, giọng của Phong có chút mệt mỏi. "Em... em cứ bị ám ảnh bởi khoảnh khắc trên sân thượng. Em cảm thấy mình đã giết chết cô ta. Dù cô ta là tội phạm... nhưng em vẫn..."

Cô ta diễn vai một người cảnh sát trẻ bị khủng hoảng sau khi nổ súng một cách xuất sắc. Khánh nhìn "Phong" bằng ánh mắt cảm thông. "Chị hiểu. Lần đầu đối mặt với sinh tử ai cũng vậy cả. Em đã làm rất tốt, Phong à. Em là một người hùng."

Sự quan tâm của Khánh khiến "Miêu Ảnh" trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra cảm kích. Cô ta đã thành công bước đầu trong việc thao túng tâm lý của vị đội trưởng.

Đúng lúc đó, một sĩ quan cấp dưới bước vào. "Thưa đội trưởng, có yêu cầu từ luật sư Minh Anh. Bà ta muốn có bản ghi âm lời khai của sĩ quan Phong tại bệnh viện."

Tim "Miêu Ảnh" giật thót. Minh Anh? Con ả "Miêu Ảnh" trong tù đó lại có thể mời được "Bà đầm thép"? Và tại sao lại là lời khai của cô ta? Chẳng lẽ có sơ hở gì trong màn kịch của cô ta ở bệnh viện sao?

"Cứ làm theo thủ tục," Khánh ra lệnh.

Nhưng "Miêu Ảnh" đã nhanh chóng lên tiếng. "Chị Khánh, đó là lời khai của em. Theo quy định, em có quyền được nghe lại nó trước khi chuyển cho bên thứ ba. Em muốn đảm bảo mọi chi tiết đều chính xác."

Khánh gật đầu. "Được thôi. Em đi đi."

"Miêu Ảnh" bước nhanh ra khỏi phòng. Cô ta không thể để đoạn băng ghi âm đó rơi vào tay Minh Anh trước khi cô ta kiểm tra lại nó. Cô ta phải đến phòng lưu trữ ngay lập tức.

Cùng lúc đó, chiếc xe Audi màu đen của luật sư Minh Anh cũng vừa đỗ lại trước cổng sở cảnh sát.

Một cuộc đua đến sự thật, mà cả hai người chơi đều đang dùng gương mặt của kẻ khác, sắp sửa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.