phi vụ hoán đổi

Chương 6: Cuộc Đua Đến Sự Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng lưu trữ hồ sơ của sở cảnh sát là một nơi lạnh lẽo, chỉ có tiếng máy chủ chạy ro ro và mùi giấy tờ cũ. "Miêu Ảnh", trong thân xác của Phong, dùng thẻ an ninh của anh ta để dễ dàng bước vào. Cô ta cảm thấy một sự mỉa mai thú vị. Nơi an toàn nhất của kẻ thù giờ đây lại là sân chơi của cô ta.

Với quyền hạn của một sĩ quan điều tra chính, cô ta nhanh chóng truy cập vào hệ thống dữ liệu số. File ghi âm lời khai của "Sĩ quan Trần Minh Phong" tại bệnh viện được gắn nhãn ưu tiên. Cô ta đeo tai nghe, bấm nút play.

Giọng nói trầm ấm của Phong vang lên, kể lại diễn biến trên sân thượng. "Miêu Ảnh" vừa nghe vừa nhíu mày. Quả nhiên, lúc mới tỉnh lại trong một thân xác xa lạ, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, màn kịch của cô ta vẫn có những sơ hở chết người. Cô ta đã mô tả chiêu thức võ thuật của "Miêu Ảnh" quá chung chung, giống như một người xem phim hành động thuật lại. Cô ta cũng đã kể sai một chi tiết nhỏ về thứ tự các phát súng. Đối với một người bình thường đang bị sốc, đó là điều dễ hiểu. Nhưng đối với một luật sư cáo già như Minh Anh, đó chính là những vết nứt đầu tiên trên một lời nói dối hoàn hảo.

"Chết tiệt," cô ta rủa thầm. Cô ta phải xử lý đoạn băng này. Xoá nó đi? Không được. Hệ thống sẽ ghi lại mọi hành động. Điều đó chẳng khác nào tự thú. Cô ta nghĩ đến việc làm hỏng file, tạo ra một lỗi kỹ thuật. Nhưng việc đó cũng quá lộ liễu.

Đúng lúc cô ta đang đau đầu suy tính, cánh cửa phòng lưu trữ bật mở.

Đội trưởng Khánh bước vào, và đi cùng bà ta không ai khác chính là luật sư Minh Anh.

Ba người đứng đối mặt nhau trong không gian chật hẹp. Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"Sĩ quan Phong," luật sư Minh Anh lên tiếng, giọng nói không một chút cảm xúc nhưng ánh mắt lại sắc như dao cạo. "Tôi đến để nhận bản ghi âm lời khai của anh theo yêu cầu."

"Miêu Ảnh" cố gắng giữ vẻ mặt bình thản của Phong. Cô ta tháo tai nghe ra, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ồ, chào luật sư. Tôi cũng đang nghe lại đây, để chắc chắn mọi chi tiết đều chính xác. Vụ việc khá chấn động nên trí nhớ tôi có vài chỗ không được rõ ràng lắm."

Đó là một cái cớ hoàn hảo. Nhưng Minh Anh không phải là một tay mơ.

"Sự thật thì không cần phải 'chắc chắn' lại, sĩ quan à," bà ta nói, ánh mắt nhìn xoáy vào "Phong". "Nó chỉ đơn giản là sự thật. Những kẻ nói dối mới cần phải kiểm tra lại lời nói dối của mình."

Câu nói của bà ta như một mũi kim châm thẳng vào tim đen của "Miêu Ảnh".

"Luật sư Minh Anh, đây là thủ tục thông thường thôi," Đội trưởng Khánh lên tiếng, có ý bênh vực cho cấp dưới của mình. "Sĩ quan của tôi có quyền xem lại lời khai của mình."

Minh Anh không tranh cãi với Khánh. Bà ta quay sang người nhân viên quản lý phòng lưu trữ đang đứng ở góc phòng. "Vui lòng sao chép cho tôi một bản gốc của file ghi âm này. Tôi cần bản gốc chưa qua chỉnh sửa."

Bà ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "bản gốc". Nước cờ này đã chặn đứng mọi ý định muốn thay đổi hay làm hỏng file của "Miêu Ảnh". Cô ta đã thua trong ván cờ nhỏ này. Với vẻ mặt của Phong, cô ta đành phải gật đầu đồng ý, nhìn người nhân viên sao chép đoạn băng vào một chiếc USB và đưa cho Minh Anh.

Sau khi Minh Anh rời đi, Khánh quay sang vỗ vai "Phong". "Em đừng để tâm. Bà ta lúc nào cũng vậy. Em đã làm rất tốt."

"Miêu Ảnh" chỉ gật đầu, nhưng trong lòng, một hồi chuông báo động đang vang lên inh ỏi. Cô ta đã có một đối thủ mới, một đối thủ vô cùng nguy hiểm.

Trên chiếc xe Audi của mình, luật sư Minh Anh lập tức cắm chiếc USB vào hệ thống âm thanh. Bà ta không nghe nội dung, bà ta nghe cảm xúc trong giọng nói. Và bà ta đã nhận ra ngay. Giọng nói của sĩ quan Phong quá bình tĩnh, quá rành mạch. Nó giống như anh ta đang kể lại một câu chuyện của người khác, chứ không phải là một trải nghiệm sinh tử mà anh ta vừa thoát ra. Nó thiếu đi sự hoảng loạn, sự đau đớn, sự run rẩy mà một người bình thường phải có.

Bà ta quay xe, không về văn phòng, mà chạy thẳng đến trại tạm giam.

Trong phòng thăm tù, Minh Anh ngồi đối diện với "Miêu Ảnh".

"Tôi đã nghe đoạn băng," bà nói. "Giọng nói của sĩ quan Phong... rất lạ. Giống như anh ta đang diễn kịch."

Phong, trong thân xác "Miêu Ảnh", nhìn thấy tia hy vọng đầu tiên của mình. Anh biết, đây là thời khắc quyết định.

"Bà thấy đó," anh nói, giọng nói thanh mảnh nhưng đầy sự chắc chắn. "Đó không phải là anh ta."

Anh nhìn thẳng vào mắt vị luật sư. Sự tuyệt vọng và chân thành trong ánh mắt anh không thể nào giả được.

"Tôi sẽ kể cho bà nghe một câu chuyện," anh nói, giọng đầy quyết tâm. "Một câu chuyện vô cùng điên rồ, phi lý đến mức không ai có thể tin được. Và sau khi nghe xong, bà sẽ quyết định xem nên tin nó và cứu một mạng người, hay xem tôi là một con điên và bỏ đi."

Luật sư Minh Anh tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại. "Tôi đang nghe."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.