phi vụ hoán đổi

Chương 7: Câu Chuyện Điên Rồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng thăm tù nhân chìm trong sự im lặng đặc quánh sau câu nói của luật sư Minh Anh. Phong, trong thân xác của "Miêu Ảnh", hít một hơi thật sâu. Đây là canh bạc lớn nhất cuộc đời anh. Anh phải đặt cược tất cả vào sự nhạy bén và tư duy vượt ngoài khuôn khổ của người phụ nữ quyền lực đang ngồi đối diện.

"Câu chuyện tôi sắp kể," anh bắt đầu, giọng nói thanh mảnh nhưng từng chữ lại chắc nịch, rành mạch như đang báo cáo án, "sẽ đi ngược lại với mọi logic mà bà từng biết. Nhưng nó là sự thật."

Và rồi, anh kể.

Anh kể lại toàn bộ diễn biến trên sân thượng tòa nhà Diamond Plaza đêm mưa bão đó. Anh không kể bằng giọng điệu của một nạn nhân hoảng loạn, mà bằng tư duy phân tích của một sĩ quan cảnh sát. Anh mô tả chi tiết vị trí của từng người, loại vũ khí của hai tên tội phạm, quy trình yểm trợ của đội đặc nhiệm bên dưới. Anh nhắc đến cả mật danh "Tango Đỏ" của mình và tên của đội trưởng Khánh. Anh mô tả cú vật lộn với "Miêu Ảnh", cảm giác khi nắm được cánh tay của ả ta, và rồi khoảnh khắc tia sét kinh hoàng đánh xuống, luồng điện xé toạc cơ thể trước khi anh ngất đi.

Anh kể tiếp về lúc tỉnh lại, về sự hoảng loạn khi nhận ra mình đang ở trong một thân xác xa lạ, về sự bất lực khi gào thét tên mình nhưng không một ai tin. Anh mô tả lại cảm giác khi bị chính những người đồng đội thân thiết nhất còng tay, áp giải vào xe thùng.

Luật sư Minh Anh lắng nghe, không một chút biểu cảm trên gương mặt. Bà ta chỉ im lặng, đôi mắt sắc sảo không rời khỏi "Miêu Ảnh" một giây, như thể đang cố gắng phân tích từng từ, từng cử chỉ, tìm kiếm một sơ hở dù là nhỏ nhất.

Khi Phong kể xong, anh nói tiếp, đưa ra bằng chứng đầu tiên. "Bây giờ, bà hãy yêu cầu giám định đôi bốt tôi đang mang. Dưới đế của chiếc bên trái có một khe rãnh bí mật được nguỵ trang cực kỳ tinh vi. Bên trong chứa một bộ dụng cụ phá khoá mini. Đó là thứ mà Trần Minh Phong, một sĩ quan cảnh sát, không thể nào biết được. Chỉ có người đang kẹt trong thân xác này mới biết."

Minh Anh ghi chép lại chi tiết đó vào cuốn sổ tay của mình. Bà ta vẫn không nói gì, mà bất ngờ hỏi một câu không liên quan.

"Vậy anh có biết về vụ viên kim cương 'Nước Mắt Nữ Hoàng' bị đánh cắp ở Ma Cao tháng trước không? Giới giang hồ đồn đó là một phi vụ của 'Miêu Ảnh'." Bà ta đang thử anh.

Phong không do dự. "Tôi không biết. Tôi là cảnh sát hình sự trong nước, tôi không theo dõi hoạt động của tội phạm quốc tế. Hồ sơ của tôi chắc chắn có ghi rõ điều đó."

Câu trả lời thật thà này lại có sức nặng hơn bất kỳ lời nói dối tinh vi nào. Nếu là "Miêu Ảnh" thật, ả ta chắc chắn sẽ có một câu trả lời khôn khéo hơn, hoặc ít nhất cũng sẽ biết về một phi vụ tầm cỡ như vậy. Sự "không biết" của Phong lại chính là một bằng chứng cho thấy anh không phải là ả ta.

Minh Anh gấp cuốn sổ lại. Bà ta đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Đầu óc thiên tài của bà đang hoạt động hết công suất. Câu chuyện hoán đổi linh hồn này hoàn toàn phi khoa học, phi lý trí. Nhưng, nó lại giải thích một cách hoàn hảo cho tất cả những chi tiết phi lý của vụ án này: Một, tại sao "Miêu Ảnh" lại biết rõ những chi tiết kỹ thuật về nghiệp vụ cảnh sát. Hai, tại sao giọng nói của "Sĩ quan Phong" trong băng ghi âm lại lạnh lùng, vô cảm như một người ngoài cuộc. Ba, tại sao một nữ đạo chích khét tiếng, thay vì tìm cách vượt ngục, lại đi thuê luật sư và cố gắng chứng minh sự vô lý của chính cảnh sát.

Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng dưng khớp lại với nhau một cách hoàn hảo, chỉ bằng một mắt xích duy nhất: câu chuyện điên rồ kia là thật.

Cuối cùng, Minh Anh dừng lại, nhìn thẳng vào Phong. Bà ta không nói "Tôi tin anh". Một luật sư như bà không hành động dựa trên niềm tin.

"Câu chuyện của anh rất... hoang đường," bà ta nói, giọng nói vẫn bình thản. "Nhưng nó lại là lời giải thích hợp lý duy nhất cho đến lúc này. Tôi sẽ cho người kiểm tra đôi bốt."

Bà ta tiến lại gần bàn, cúi xuống nhìn "Miêu Ảnh". "Trong lúc đó, anh phải làm một việc. Hãy cố gắng nhớ lại, lục lọi trong trí nhớ còn sót lại của thân xác này, mọi thứ về 'Miêu Ảnh'. Thói quen, kỹ năng, cách nói chuyện, những bí mật của ả ta. Từ bây giờ, anh không còn là Trần Minh Phong nữa. Anh Miêu Ảnh. Anh phải diễn vai này thật hoàn hảo, không một kẽ hở, để giữ an toàn cho chính mình."

Minh Anh quay lưng bước ra cửa. "Còn tôi," bà ta nói vọng lại, "tôi sẽ đi tìm cách chứng minh một sĩ quan cảnh sát đang đóng giả làm một sĩ quan cảnh sát."

Cánh cửa phòng đóng lại. Phong ngồi đó một mình. Lần đầu tiên sau nhiều ngày chìm trong địa ngục, anh cảm thấy một tia hy vọng. Một tia hy vọng mong manh, nhưng đủ để anh có sức mạnh chiến đấu tiếp. Anh đã có một đồng minh. Và cuộc chiến của anh giờ đây mới thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.