phong ấn nguyên thủy

Chương 10: Dòng Sông Huyết Nguyệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, soi xuống con đường dẫn ra khỏi Huyết Thành đổ nát. Những bức tường gạch đỏ nhuốm máu sụp đổ im lìm phía sau, chỉ còn bóng bốn người in dài trên mặt đất, bước đi trong lặng lẽ.

Không ai mở lời. Từ khi rời mật thất, câu chuyện về Lời Nguyền Máu vẫn lặng lẽ treo trên đầu họ như lưỡi đao.

Con đường thoát ra khỏi Huyết Vực dẫn đến một vách đá dựng đứng. Dưới chân vách là một dòng sông rộng lớn, nước đỏ lòm như máu, sóng cuộn trào, tỏa ra mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Ánh trăng phản chiếu trên mặt sông, từng gợn sóng như cánh tay ma quỷ vươn ra, mời gọi, lôi kéo.

Lan Nhi che mũi, mặt tái nhợt:
– Đây… là sông gì thế?

Mẫn Vy khẽ khép mắt, đọc trong trí nhớ:
– Dòng Sông Huyết Nguyệt. Tương truyền, nơi này từng là chiến trường cổ, máu của hàng vạn tu sĩ và ma thú hòa lại thành sông. Ánh trăng nhuộm đỏ chính là nguyền rủa từ những linh hồn oán khuất.

Kỳ Phong bật cười, dẫu giọng cứng đanh:
– Một dòng sông máu thôi, làm gì mà ghê gớm thế? Chẳng phải chỉ cần đi qua là xong sao?

Arion im lặng nhìn xuống. Gió từ lòng sông thổi lên mang theo tiếng gào thét lạ lùng, như có hàng nghìn linh hồn vặn vẹo đang gọi tên hắn. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sâu hun hút:
– Đây không chỉ là một con sông. Nó… sẽ thử thách chúng ta.

Họ bắt đầu bước xuống bờ. Ngay khi chân chạm vào mép nước, Lan Nhi giật bắn người. Một cảm giác lạnh buốt xộc thẳng vào xương tủy. Trong thoáng chốc, cô thấy trước mắt mình là những xác chết la liệt, những gương mặt rách nát gào thét, chìa tay về phía cô.

– Cứu… chúng tôi… ở lại với chúng tôi…

Lan Nhi hét lên, lùi lại, ngã ngồi xuống cát đỏ.

Mẫn Vy lập tức đưa tay, bùa chú trên cổ tay tỏa sáng, che chắn tâm trí cho Lan Nhi. Ánh sáng trắng bạc xuất hiện, lũ ảo ảnh tan biến, nhưng hơi thở Lan Nhi vẫn dồn dập, toàn thân run rẩy.

– Đây chính là oán khí. – Mẫn Vy nghiêm giọng – Mỗi người khi qua sông sẽ phải đối diện với tâm ma của chính mình.

Kỳ Phong nhướng mày, mắt sáng lên như được châm ngòi thách thức:
– Vậy càng hay! Để ta xem lũ bóng ma này có thể làm gì một chiến hồn thật sự!

Không chờ ai ngăn, hắn bước thẳng xuống sông. Nước đỏ ngập đến đầu gối, bọt máu sủi lên quanh thân thể hắn. Ngay lập tức, một loạt tiếng cười chói tai vang lên trong đầu hắn.

– Kẻ yếu! Ngươi chỉ là hạt bụi! Ngươi không xứng là kẻ sống sót cuối cùng!

Kỳ Phong gầm lên, cây thương xoay vòng, hất tung những bóng đen ập tới. Nhưng càng chém, chúng càng nhiều, tiếng cười càng dồn dập. Và giữa hỗn loạn, hắn bỗng thấy cha mẹ mình hiện lên trong máu – ánh mắt đầy thất vọng, miệng mấp máy: “Ngươi chỉ là một sự vô dụng…”

Sắc mặt Kỳ Phong tái đi. Hắn chao đảo, gần như ngã xuống.

– Kỳ Phong! – Lan Nhi hét, vội lao tới nắm tay hắn.

Ấn ký trên tay cô bùng sáng, luồng năng lượng như ngọn gió mát xua tan phần nào ảo ảnh. Kỳ Phong hổn hển, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, nhưng nhờ Lan Nhi kéo, hắn dần lấy lại được thăng bằng.

Hắn nhìn cô, ánh mắt lóe lên chút phức tạp, rồi lập tức che giấu bằng tiếng cười ngạo nghễ:
– Hừ! Chỉ là trò vặt…

Lan Nhi không đáp, nhưng bàn tay cô run rẩy, như thể chính cô cũng chưa dám tin mình có thể giữ hắn lại.

Họ tiếp tục lội xuống sông. Đến lượt Mẫn Vy, oán khí hiện ra dưới hình dạng một thiếu nữ tóc đen giống hệt nàng, nhưng gương mặt biến dạng, ánh mắt đầy oán hận.

– Ngươi là kẻ giả dối! – Ả hét lên – Ngươi che giấu tất cả, ngay cả đồng đội cũng chẳng tin tưởng! Ngươi chỉ biết giấu mình sau lá bùa, sợ hãi sự thật!

Mẫn Vy cắn môi đến bật máu, nhưng vẫn đứng vững. Ánh sáng bùa hộ thân tỏa ra càng mạnh, bao phủ cả ba người bên cạnh.

– Ta có thể sợ hãi, nhưng ta không bỏ cuộc. – Nàng thì thầm – Và ta… sẽ không để các ngươi gục ngã.

Ả bóng tối rít gào rồi tan biến.

Lan Nhi nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, như thấy Mẫn Vy đã kiên định hơn trước.

Chỉ còn Arion.

Hắn bước xuống, từng bước trĩu nặng. Ngay lập tức, cả mặt sông bùng lên ánh sáng đỏ. Một bóng người khổng lồ hiện ra, cầm kiếm y hệt hắn, nhưng đôi mắt vô hồn, sát khí cuộn trào.

– Ngươi… chính là ta. – Arion thì thầm, bàn tay run rẩy siết chuôi kiếm.

Bóng kia lao tới, kiếm vung như sấm sét. Arion đỡ đòn, sóng máu bắn tung tóe. Hai thân ảnh giao đấu ngay giữa dòng, ánh thép lóe sáng liên tục.

– Ngươi rồi sẽ không còn kiểm soát được bản thân! – Bóng kia gầm lên – Ngươi sẽ trở thành ta: con rối giết chóc của Nguyên Thủy!

Arion nghiến răng, từng nhát kiếm nặng trĩu. Trong thoáng chốc, hắn chao đảo, lưỡi kiếm suýt cắt ngang ngực.

Lan Nhi hét lớn:
– Arion! Ngươi không phải một mình!

Ấn ký trên tay cô sáng rực, hòa cùng bùa của Mẫn Vy, rồi cả chiến hồn của Kỳ Phong. Ba luồng sáng nhập lại, tràn về phía Arion.

Hắn gầm lên, ánh mắt sáng rực, dồn toàn lực chém xuống.

Ầm! Bóng kiếm tan vỡ, sóng máu rút dần. Oán khí biến mất, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và ánh trăng máu phản chiếu trên mặt sông.

Khi bốn người đặt chân sang bờ bên kia, cả bầu trời như sáng hơn đôi chút. Họ đứng lặng, thở hổn hển, mồ hôi hòa cùng máu nhuộm trên áo.

Lan Nhi khẽ nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm:
– Nếu không có nhau, chúng ta đã bị dòng sông này nuốt chửng.

Mẫn Vy gật nhẹ, ánh mắt kiên định:
– Lời nguyền máu có thể buộc ta phải chọn lựa… nhưng ít nhất, cho đến khi đến cuối cùng, chúng ta sẽ không bỏ rơi nhau.

Arion nhìn cả ba, gương mặt thoáng hiện nét hiếm hoi của sự dịu dàng.
– Phải. Sống sót được bao lâu, là nhờ sự tin tưởng này.

Kỳ Phong khịt mũi, quay đi, nhưng giọng hắn khàn khàn:
– Đừng tưởng thế là ta mềm lòng. Chỉ cần còn kẻ nào yếu đi… ta vẫn sẽ là người sống sót cuối cùng.

Nhưng trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng khác – không còn đơn thuần là ngạo nghễ, mà pha lẫn điều gì đó sâu hơn.

Trăng máu vẫn treo trên cao, nhưng bóng đêm dường như đã lùi lại một bước. Dòng Sông Huyết Nguyệt nằm sau lưng, còn phía trước… là con đường dài dẫn đến nơi phong ấn cuối cùng.

Bốn linh hồn, bốn ấn ký, bốn số phận – gắn chặt với nhau hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×