phong ấn nguyên thủy

Chương 9: Lời Nguyền Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong tĩnh lặng chết chóc của mật thất, bốn người ngồi quanh bàn tế huyết thạch. Pho tượng Nguyên Thủy Thú sau khi bị phong bế lại vẫn tỏa ra thứ uy áp khó tả. Từng khắc, từng giây, bầu không khí như bị ép xuống, khiến cả bốn đều cảm thấy tim mình đập dồn dập bất an.

Lan Nhi ôm cánh tay, xoắn bạc trên cổ tay vẫn còn rực sáng nhạt, không chịu lụi tắt. Cô cúi mặt, giọng run rẩy:
– Pho tượng kia… nó không chỉ là phong ấn. Nó… giống như một tấm bia.

– Bia? – Kỳ Phong nhíu mày, mắt ánh lên vẻ hứng thú.

Mẫn Vy bước tới, quỳ xuống trước mặt bàn tế, lướt tay lên những dòng ký tự khắc trên đá. Ánh sáng bùa hộ thân của cô phản chiếu, khiến từng chữ cổ bật lên thứ hào quang đỏ máu.

Cô khẽ đọc, giọng lạc đi:
– “Máu là cội nguồn, linh hồn là xiềng xích. Không hiến máu thì ấn không thành. Không dâng hồn thì phong ấn sụp đổ.”

Không gian lập tức chìm vào im lặng chết lặng.

Lan Nhi trợn tròn mắt.
– Ý… ý là… chúng ta phải dâng hiến một phần linh hồn?

Arion đứng phía sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào pho tượng. Bóng kiếm khách sau lưng hắn cũng khẽ lay động, như đồng cảm với ý nghĩa của dòng chữ.
– Không chỉ một phần. Có lẽ… đến khi cuối cùng, phong ấn vĩnh viễn cần toàn bộ linh hồn của chúng ta.

– Hahaha! – Kỳ Phong cười điên dại, tiếng cười vang vọng khắp mật thất – Thú vị! Vậy là đúng như ta nghĩ. Con đường này vốn chẳng dành cho kẻ yếu. Nếu chỉ có thể tồn tại một người để hoàn tất phong ấn… ta sẽ là kẻ đó!

Lan Nhi hoảng hốt nắm chặt gậy gỗ, đôi mắt ươn ướt:
– Ngươi điên rồi! Đây đâu phải trò chơi sinh tử! Chúng ta… chúng ta đều phải hy sinh…

– Không! – Mẫn Vy ngắt lời, giọng sắc lạnh – Bia đá này viết rõ: “Xiềng xích là linh hồn chia ra bốn nhánh.” Nghĩa là ngay lúc này, phong ấn đang nhờ vào bốn chúng ta. Nhưng đến điểm cuối cùng… một người phải trở thành mắt xích cuối cùng, hiến toàn bộ hồn phách để khép lại Nguyên Thủy Thú mãi mãi.

Không ai nói gì. Chỉ còn tiếng gió âm u từ khe nứt trên trần vọng xuống, hòa cùng tiếng tim đập dồn dập.

Lan Nhi ngồi sụp xuống, bàn tay ôm lấy gậy run rẩy.
– Nghĩa là… ba người sẽ chết, chỉ một kẻ sống sót. Và kẻ đó phải mang vết thương linh hồn vĩnh viễn.

Arion nắm chặt chuôi kiếm, ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi dao.
– Vậy thì câu hỏi là: ai sẽ là người còn lại?

Một lát sau, cả bốn im lặng nhìn nhau. Trong ánh mắt, vừa có quyết tâm, vừa có ngờ vực. Lời nguyền máu đã gieo hạt mầm hoài nghi giữa họ.

Lan Nhi thở dài, giọng nghẹn ngào:
– Ta không muốn bất kỳ ai chết cả. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua Huyết Thành… tại sao phải chọn một kẻ sống sót?

Mẫn Vy khẽ cười, nhưng nụ cười mệt mỏi:
– Đó chính là sự tàn khốc của phong ấn này. Ngay từ khi chúng ta được khắc ấn, số phận đã gắn liền với bi kịch.

Kỳ Phong đứng bật dậy, ánh mắt đỏ rực, giọng như gầm:
– Vậy thì cứ để thực lực quyết định! Ai mạnh hơn, kẻ đó sống! Ta không chấp nhận bị số phận ép buộc!

Arion lạnh giọng đáp:
– Nếu chỉ dựa vào sức mạnh, tất cả chúng ta sẽ tự diệt lẫn nhau trước khi đến được cuối cùng. Phong ấn này không cần kẻ mạnh nhất… nó cần kẻ có thể gánh vác tất cả.

– Ngươi? – Kỳ Phong bật cười khinh miệt – Ngươi nghĩ ngươi có tư cách sao, tên kiếm khách mang bóng ảnh quá khứ? Một ngày nào đó, ngươi chẳng còn là ngươi nữa!

Arion không trả lời, chỉ nắm chặt chuôi kiếm đến bật máu.

Lan Nhi ôm đầu, giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn tế, hòa lẫn cùng những chữ cổ đỏ rực. Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy giọng nói mơ hồ vang lên trong tâm trí:

“Đứa trẻ, đừng sợ. Xiềng xích bằng máu là định mệnh, nhưng sự lựa chọn cuối cùng… là trái tim con.”

Cô run rẩy, nhưng không nói với ai.

Mẫn Vy là người duy nhất giữ được chút tỉnh táo. Nàng gom các mảnh bùa rách, đặt lên bàn tế, cố gắng ghi chép lại những dòng chữ cổ. Khi ánh lửa run rẩy hắt lên gương mặt, đôi mắt nàng ánh nét kiên quyết lạ thường.

– Chúng ta không thể ở lại đây lâu. Lời nguyền đã được kích hoạt, và khí tức Nguyên Thủy có thể dẫn dụ thêm ma thú kéo đến. – nàng nói nhỏ – Nhưng ít nhất, giờ chúng ta biết rõ vận mệnh thật sự.

Lan Nhi nghẹn ngào:
– Vận mệnh… là phải hiến linh hồn sao?

Mẫn Vy nhìn cô, đôi mắt dịu lại:
– Không ai biết trước kết cục. Nhưng nếu đã được chọn, chúng ta chỉ có thể tiến lên.

Arion quay người, ánh mắt kiên định, giọng trầm thấp vang vọng trong mật thất:
– Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải đối diện với sự thật này. Nhưng trước khi đến lúc ấy… chúng ta phải sống sót.

Kỳ Phong khịt mũi, xoay thương, nhưng không phản bác. Dù nụ cười ngạo nghễ vẫn nở trên môi, nhưng sâu trong đôi mắt hắn, ánh lửa chiến hồn đã rực sáng hơn bao giờ hết.

Khi bốn người bước khỏi mật thất, trăng máu trên bầu trời Huyết Vực đã xế về phía tây. Ánh sáng đỏ u ám trải dài, phủ lên bóng họ.

Mỗi người mang một suy nghĩ riêng:
– Lan Nhi mang trong tim nỗi sợ và khát vọng tìm cách phá vòng nguyền rủa.
– Arion ôm lấy trách nhiệm như gánh nặng định mệnh.
– Mẫn Vy quyết giữ tỉnh táo, tìm kiếm manh mối giải thoát.
– Còn Kỳ Phong, lòng hắn bùng cháy với khao khát chứng minh mình xứng đáng sống sót đến cuối cùng.

Nhưng dù mỗi kẻ mang tâm niệm khác nhau, họ đều biết: kể từ hôm nay, bốn linh hồn đã bị ràng buộc bởi Lời Nguyền Máu.

Và bước chân họ, từ Huyết Thành đổ nát, đã không còn lối quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×