phong ấn nguyên thủy

Chương 11: Vùng Đất Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời nơi bờ bên kia sông dần thay đổi. Ánh trăng máu bị mây đen che khuất, để lại một khoảng tối mênh mông bao trùm đất trời. Gió thổi qua những gò đá khô cằn, mang theo tiếng rít rợn người, như vọng từ sâu trong lòng đất.

Bốn người đứng lặng hồi lâu. Trước mắt họ là một vùng bình nguyên hoang tàn, kéo dài đến tận chân trời. Không cây cỏ, không sinh linh, chỉ có đất đá nứt nẻ, từng khe hở tỏa ra khí đen mờ ảo.

Lan Nhi ôm chặt gậy, mắt mở to:
– Đây… là nơi nào?

Mẫn Vy lật cuốn bùa cổ, lướt tay qua những mảnh ghi chép cũ kỹ. Nhưng đến trang cuối cùng, nàng sững sờ.
– Không có tên. Trên mọi bản đồ cổ, vùng này đều bị xóa trắng.

Kỳ Phong bật cười khẩy:
– Một vùng đất không tên? Hừ! Càng thú vị. Có lẽ đây mới là chỗ dấu những bí mật mà người đời muốn che giấu.

Arion im lặng. Hắn bước lên trước, bàn tay đặt lên đất khô nứt nẻ. Ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt tràn vào cơ thể hắn. Trong thoáng chốc, hắn thấy một viễn cảnh: những đoàn quân xưa kia, hàng vạn tu sĩ, thần thú, ma linh, chém giết đến cùng tận trên mảnh đất này. Máu tràn thành biển, đất đá thấm đỏ, và từ chính trung tâm, một thực thể khổng lồ gào rít, nuốt chửng cả bầu trời.

Arion giật mình, rút tay ra, hơi thở nặng nhọc.
– Đây chính là nơi Nguyên Thủy Thú từng bị giam cầm lần đầu tiên.

Không gian lặng đi.

Cả nhóm tiến sâu hơn. Càng đi, đất đá càng biến dạng. Những phiến đá dựng đứng như tường thành đổ nát, khắc đầy ký hiệu cổ. Có những vết cào xé khổng lồ in hằn, như móng vuốt đã từng nghiền nát nơi đây.

Lan Nhi đưa tay chạm vào một phiến đá. Lập tức, ấn ký trên cổ tay cô bừng sáng, kéo theo ánh sáng từ cả ba người còn lại. Từng ký hiệu cổ bắt đầu phát sáng đỏ rực, rồi chập chờn thành hình ảnh.

Họ thấy một nhóm tu sĩ cổ đại, áo bào rách nát, quỳ quanh một hố sâu. Máu từ họ tuôn ra, hòa vào hố, hóa thành những xiềng xích đỏ máu. Trong hố, bóng một con thú khổng lồ giãy giụa, mắt sáng rực như hai mặt trời đẫm máu.

“Phong ấn không thể tồn tại nếu thiếu linh hồn hiến tế. Một đời lại một đời. Xiềng xích máu buộc chặt Nguyên Thủy Thú, nhưng mỗi vòng trói là một linh hồn tan biến. Người gánh cuối cùng… là truyền nhân.”

Tiếng vọng trầm đục vang lên, rồi hình ảnh tan biến.

Lan Nhi ngã quỵ xuống, gương mặt trắng bệch.
– Truyền nhân… chính là chúng ta.

Mẫn Vy nắm lấy tay cô, nhưng mắt nàng cũng run lên, ánh sáng trong đồng tử chập chờn như muốn vỡ nát.
– Vậy từ đầu… tất cả chúng ta đã chỉ là mảnh ghép được chọn để nối tiếp bi kịch.

Kỳ Phong nghiến răng, ánh mắt bùng lửa:
– Càng tốt! Nếu đây là số phận, ta sẽ xé nát nó, để chứng minh kẻ cuối cùng sống sót không phải con rối của bất kỳ ai!

Arion vẫn im lặng, nhưng bàn tay siết chuôi kiếm đến bật máu. Trong đôi mắt hắn, ánh nhìn vừa kiên định vừa u ám, như đang giấu một sự thật chỉ mình hắn biết.

Khi mặt trời máu lóe lên từ đường chân trời, họ bước vào trung tâm của vùng đất không tên. Ở đó, một ngọn tháp đổ nát vươn lên sừng sững, nửa thân vùi trong đất đá. Cổng tháp gãy nát, xung quanh là những bộ xương trắng hếu, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lạy.

Gió thổi qua, mang theo tiếng khóc ai oán.

Mẫn Vy run giọng:
– Đây là… Điện Phong Ấn đầu tiên. Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu.

Lan Nhi siết gậy, đôi mắt ngấn nước.
– Tại sao phải lặp lại đau thương? Tại sao cứ đời này đến đời khác, không ai có thể giải thoát?

Kỳ Phong cười lạnh, giọng như lưỡi dao:
– Bởi vì không ai đủ mạnh để phá vỡ xiềng xích. Nhưng ta sẽ khác.

Arion quay sang, ánh mắt như đâm thẳng vào hắn:
– Sức mạnh không đủ để phá xiềng. Chỉ có linh hồn kiên định mới gánh nổi phong ấn.

Cả hai chạm mắt, khí thế như dao kiếm giao nhau, khiến không khí đặc quánh lại.

Lan Nhi vội chen vào giữa, hét lên:
– Đủ rồi! Đây không phải lúc để các ngươi cãi vã. Nếu không tin tưởng nhau, chúng ta sẽ chết ở đây, trước khi kịp tìm ra sự thật.

Câu nói của cô khiến cả hai sững lại, rồi lặng lẽ quay đi.

Họ tiến vào tháp đổ nát. Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng từ ấn ký bốn người tỏa ra. Những bức tường loang lổ máu khô, trên đó khắc đầy văn tự cổ. Một bệ đá đứng giữa đại sảnh, phủ bụi dày, trên đặt một cuộn da thú đen kịt.

Mẫn Vy run rẩy mở ra. Trên cuộn da, dòng chữ khắc bằng máu hiện rõ:

“Nguyên Thủy Thú không sinh, không diệt. Nó là gốc của thiên đạo và cũng là hủy diệt vĩnh hằng. Phong ấn không phải trói buộc, mà chỉ là trì hoãn. Một ngày nào đó, xiềng xích đứt, truyền nhân cuối cùng sẽ quyết định:
– Hoặc hiến linh hồn để khóa chặt nó vĩnh viễn.
– Hoặc để nó nuốt cả càn khôn, mở ra kỷ nguyên mới.”

Lan Nhi nghẹn lời, đôi mắt dâng lệ.
– Nghĩa là… cái giá không bao giờ thay đổi. Dù ai đi đến cuối cùng, cũng chỉ có bi kịch.

Arion khẽ nhắm mắt.
– Không. Có lẽ… chính chúng ta sẽ viết lại lựa chọn này.

Bốn người đứng trong bóng tối hoang phế, ánh sáng ấn ký giao hòa, hắt lên bức tường đổ nát. Và sâu trong tháp, từ những khe nứt, có thứ gì đó khẽ lay động, như linh hồn cổ xưa vừa thức giấc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×