Bên trong tháp đổ nát, ánh sáng từ bốn ấn ký chập chờn như lửa ma trơi. Những phiến đá lạnh lẽo ẩm ướt, phủ rêu xanh và máu khô từ thuở xa xưa, khẽ rung lên khi bọn họ chạm vào bệ thờ mục nát.
Mẫn Vy đặt bàn tay gầy guộc lên hoa văn khắc chìm trên đá. Nét chữ cổ run rẩy phát sáng, kéo theo làn hơi lạnh buốt thấu xương. Nàng thì thầm:
– Đây là dấu vết của những Trấn Hồn Sĩ đầu tiên…
Lời nàng vừa dứt, bệ đá nứt toác, tro bụi cuộn xoáy thành một vòng xoắn đỏ thẫm. Gió lạnh rít gào trong không gian kín bưng, khiến ngọn lửa đuốc tắt ngúm. Từ trong tro bụi ấy, một bóng hình chậm rãi hiện ra.
Một thân người cao lớn khoác chiến bào tả tơi, gương mặt chỉ còn là khung xương trắng, nhưng đôi hốc mắt cháy sáng rực lửa xanh.
Hắn cất giọng khàn đục, như vọng từ vực sâu:
– Sau… bao năm, truyền nhân cuối cùng cũng đã đến.
Lan Nhi lùi lại, tay siết chặt gậy pháp trượng:
– Ngươi… là ai?
Bóng xương kia cười khàn khàn, từng âm tiết run rẩy:
– Ta… từng là Trấn Hồn Sĩ, một trong những kẻ đã hiến dâng máu và linh hồn để dựng nên Phong Ấn Nguyên Thủy.
Arion nheo mắt, bước lên một bước.
– Vậy ngươi ở đây… để làm gì?
– Để cảnh báo. – Linh hồn chậm rãi vươn cánh tay xương trắng, chỉ vào bốn ấn ký đang sáng trên tay bọn họ. – Các ngươi chính là mảnh ghép còn thiếu của phong ấn. Nếu một ngày, các ngươi chọn lùi bước… con thú nguyên thủy sẽ nuốt chửng thiên đạo.
Lời nói như lưỡi dao lạnh cắm vào tim từng người.
Kỳ Phong gằn giọng:
– Vậy là cả đời chúng ta… chỉ để làm vật hiến tế?
Ngọn lửa trong hốc mắt linh hồn chợt chập chờn dữ dội. Giọng hắn biến thành gào thét, lẫn oán khí:
– Chính chúng ta… cũng từng nghĩ như thế! Lúc phong ấn dựng lên, máu của ta, của đồng bạn, hóa thành xiềng xích. Nhưng xiềng xích ấy không giải thoát được thế giới, chỉ biến chúng ta thành tù nhân muôn đời!
Mẫn Vy tái mặt, môi run run:
– Vậy… chẳng lẽ phong ấn vốn dĩ chỉ là cái bẫy…
– Đúng vậy! – Linh hồn rống lên, tiếng vang làm cả tháp rung chuyển. – Chỉ có hai con đường: hoặc trở thành phong ấn, hoặc phá bỏ phong ấn để hủy diệt tất cả! Không còn lựa chọn thứ ba!
Trong tích tắc, thân thể hắn nứt toác, oán khí đen sì bùng nổ, hóa thành vô số cánh tay vặn vẹo vươn ra. Gương mặt xương trắng biến dạng, mắt xanh cháy dữ dội, biến hắn thành một quái vật bằng tro và máu.
Lan Nhi hét lên:
– Hắn bị oán khí nuốt mất rồi!
Trận chiến trong lòng tháp bùng nổ.
Quái vật vươn móng vuốt quất xuống, làm sàn đá vỡ nát. Tro bụi cuộn lên, gào thét như hàng vạn linh hồn chết oan.
Kỳ Phong xoay thương, lửa chiến hồn bùng nổ, xé rách từng cánh tay oán khí. Nhưng chúng mọc lại ngay lập tức, quấn lấy cơ thể hắn. Máu phun đỏ thẫm.
Mẫn Vy run rẩy tung bùa, ánh sáng bạc dệt thành lưới, trói chặt quái vật. Nhưng lửa oán khí đốt cháy bùa, làm nàng khụy xuống, máu rỉ từ khóe môi.
Lan Nhi nghiến răng, cắm gậy xuống, ấn ký sáng rực, tạo thành lốc gió cuồng nộ. Gió xoáy cuốn lấy thân quái vật, nhưng bị nuốt dần bởi bóng đen đặc quánh.
Trong khoảnh khắc ấy, Arion nhắm mắt. Trong đầu hắn vang lên tiếng thì thầm xa xăm: “Ngươi là truyền nhân của ta… ngươi sẽ lặp lại số phận này…”
Mắt hắn mở ra, ánh bạc lóe sáng. Kiếm vung lên, chém xuống một nhát xé trời. Ánh kiếm bạc hòa cùng ấn ký của cả nhóm, đan thành trận đồ sáng chói, chém quái vật thành hàng nghìn mảnh.
Tiếng gào vang vọng, kéo dài, rồi tan biến vào hư không.
Không gian trở lại yên lặng. Tro bụi rơi xuống như mưa. Trên bệ đá, cuộn da thú từng phát sáng đã hóa thành tro tàn.
Lan Nhi ngồi phịch xuống, tay run bần bật.
– Không lẽ… số phận của chúng ta đã định sẵn như thế sao?
Mẫn Vy im lặng, đôi mắt sâu thẳm, ánh lên tia nghi ngờ.
Kỳ Phong ném thương xuống đất, ngửa mặt cười dài, giọng lạc đi:
– Nếu trời chỉ cho ta hai lựa chọn… ta sẽ tự xé trời mà đi lối thứ ba!
Arion nhìn tro bụi bay trong gió, lòng trầm như vực. Hắn thì thầm, chỉ đủ mình nghe:
– Nếu chẳng có lối thoát… ta sẽ là kẻ gánh thay tất cả.
Ngoài tháp, gió hú dài, như tiếng ai oán của linh hồn vừa tan biến, báo hiệu oán khí từ nơi sâu nhất đang rục rịch trở mình.