phong ấn nguyên thủy

Chương 13: Con Đường Tro Tàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bước chân rời khỏi tháp, bốn người như bước vào một thế giới khác.

Trước mắt họ trải dài một vùng đất bất tận, trắng xám như tấm vải liệm khổng lồ phủ lên cả bầu trời. Không cây cỏ, không suối nguồn, chỉ có tro bụi chất thành từng dãy núi và những cột khói đỏ rực cuộn xoáy vươn tận mây. Không khí nồng nặc mùi khét cháy, khiến hít thở cũng đau buốt lồng ngực.

Lan Nhi ôm lấy vai, ho sặc sụa:
– Đây… là nơi nào?

Mẫn Vy đưa mắt nhìn những dòng chữ mờ khắc trên tấm bia gãy nửa vùi trong tro, giọng nàng khàn khàn:
Con Đường Tro Tàn… nơi hàng vạn linh hồn đã bị thiêu để dựng nên phong ấn. Từ ngày ấy, lửa oán hồn chưa bao giờ tắt.

Kỳ Phong nhổ bãi máu xuống đất, cười khan:
– Tốt. Chẳng còn đường vòng. Chúng ta chỉ có một lựa chọn: đi qua.

Arion không đáp. Hắn cúi nhìn vệt sáng đỏ ẩn dưới lớp tro bụi – từng bước chân họ đặt xuống như khơi dậy những đốm lửa ngầm. Đôi mắt hắn khẽ tối lại.
– Cẩn thận. Nơi này, tro không phải tro… mà là linh hồn hóa tàn.

Họ bước đi.

Tro bụi quấn kín áo, bám cả vào tóc, vào vết thương đang rỉ máu. Mặt trời bị che lấp sau mây tro, bầu trời chỉ còn màu đỏ thẫm như máu loãng.

Ban đầu, họ chỉ cảm thấy ngột ngạt. Nhưng càng đi sâu, tiếng gào thét càng vang lên trong tâm trí. Mỗi hạt tro bay ngang mặt lại mang theo tiếng rên xiết: “Đau… cứu ta… tại sao lại bỏ ta…”

Lan Nhi lảo đảo, ôm lấy đầu:
– Tiếng… tiếng khóc… đang kéo ta xuống!

Mẫn Vy lập tức vẽ bùa, dán lên trán cô. Ánh bạc mỏng manh tỏa ra, tiếng gào dịu đi đôi chút. Nhưng trong mắt Vy ánh lên sự hoảng hốt – bùa của nàng cũng đang bị tro bụi thiêu rụi từng chút.

Kỳ Phong nghiến răng, vung thương quét ngang, tạo thành vòng lửa bao quanh cả bốn người. Tro bụi dạt ra, nhưng chỉ sau vài nhịp thở, lửa bị hút cạn, hòa thành một phần của biển tro vô tận.

Arion dừng bước, cắm kiếm xuống đất. Ấn ký nơi tay hắn phát sáng, dựng thành bức màn bạc lấp lánh che chở nhóm. Tro bụi dội ngược ra ngoài, tiếng gào bị chặn lại. Nhưng mồ hôi hắn túa ra, gương mặt trắng bệch.

Lan Nhi nhìn hắn, trong lòng trào dâng cảm giác vừa biết ơn vừa xót xa.

Ba ngày, họ lê bước trong sự im lặng chết chóc. Nước uống chỉ còn vài giọt cuối, thức ăn khô đã cạn sạch. Vết thương lở loét vì tro bụi ăn mòn, nhưng họ vẫn cắn răng tiến về phía trước.

Mẫn Vy ngồi bệt xuống tro, giọng khàn đặc:
– Đây không chỉ là hành trình thể xác… mà là gông xiềng của linh hồn. Ai yếu lòng… sẽ bị thiêu sạch.

Kỳ Phong cười điên dại, mắt đỏ ngầu:
– Vậy thì cứ để nó thiêu ta đi! Nếu số phận đã muốn ta thành tro bụi, ta sẽ nổ tung để tro bụi ấy chôn vùi cả thiên đạo!

Lan Nhi hoảng hốt nắm tay hắn, nhưng đôi mắt cũng ánh lên quyết liệt. Trong tận cùng khổ ải, cả nhóm đều hiểu: nơi này chỉ dung kẻ không sợ diệt vong.

Arion vẫn lặng lẽ nhất. Mỗi đêm, khi ba người kia gục xuống ngủ mê mệt, hắn mở mắt, nghe thấy tiếng gọi thì thầm vẳng trong tro bụi: “Ngươi… chính là kẻ thay thế… ngươi sẽ gánh tất cả…”

Hắn siết chặt chuôi kiếm, nhưng không hé môi.

Ngày thứ bảy.

Trước mắt họ, cuối cùng cũng hiện ra một vách núi đen kịt cao chọc trời. Dưới chân vách là biển tro xoáy thành vòng lốc khổng lồ, gào thét như vạn linh hồn nổi loạn. Để rời khỏi Con Đường Tro Tàn, họ buộc phải vượt qua cơn bão ấy.

Lan Nhi thở hắt, mắt sáng rực:
– Chúng ta… thấy lối ra rồi!

Nhưng ngay lúc ấy, mặt đất rung chuyển. Tro bụi bùng nổ thành cột lửa đỏ thẫm, và từ đó, một hình thể khổng lồ trồi lên – thân xác kết từ hàng ngàn hồn phách cháy đen, khuôn mặt chồng chéo hàng vạn biểu cảm tuyệt vọng.

Tiếng gào dội thẳng vào tim óc:
– Không kẻ nào… được rời khỏi Con Đường Tro Tàn!

Oán Linh Thủ Hộ.

Cả bốn người siết chặt vũ khí. Họ đã đi đến giới hạn. Nhưng giờ, hoặc phá đường máu, hoặc bị chôn vùi mãi mãi trong biển tro.

Arion nâng kiếm, ánh bạc lóe sáng.
Kỳ Phong xoay thương, lửa bùng nổ.
Mẫn Vy cắn nát môi, tung lá bùa cuối cùng.
Lan Nhi dựng gậy, ấn ký sáng rực.

Ánh sáng bốn ấn ký hợp lại, xé rách màn tro, lao thẳng vào quái vật. Biển tro cuồn cuộn rung chuyển, mở màn cho một trận chiến sống còn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×