Tiếng gào rền vang từ biển tro bụi.
Thân thể khổng lồ của Oán Linh Thủ Hộ vươn lên, cao ngang ngọn núi đen phía xa. Trên người nó, hàng ngàn khuôn mặt méo mó gào thét, từng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào bốn kẻ xâm nhập. Mỗi bước chân nó dẫm xuống, tro bụi lại cuộn thành sóng, như cả thế giới muốn sụp đổ.
Lan Nhi run rẩy siết chặt gậy trúc.
– Thứ này… là kết tinh của tất cả oán hồn sao?
Arion nheo mắt, giọng trầm thấp, bình tĩnh đến lạ:
– Đúng. Nó tồn tại để nuốt hết kẻ nào định thoát khỏi Con Đường Tro Tàn. Chúng ta… phải giết nó.
Kỳ Phong bật cười khàn khàn, ánh mắt bốc lửa:
– Cuối cùng cũng có thứ ra hồn! Để ta xem tro bụi hay lửa của ta thiêu rụi được nhiều hơn!
Mẫn Vy không nói, chỉ giương cao bùa chú, ngón tay rướm máu vẽ thành từng ký tự sáng bạc. Gương mặt nàng nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lóe lên quyết tuyệt.
Cột tro bụi vỡ tung khi Oán Linh giáng bàn tay khổng lồ xuống. Mặt đất nứt toác, tro cuộn thành sóng hỏa diễm.
Bốn người bật tách ra, ánh sáng ấn ký đồng loạt bùng phát.
– Ấn Ký Khai Mở! – tiếng hét vang vọng giữa biển tro.
Trên tay Lan Nhi, ấn ký hình trăng lưỡi liềm sáng rực. Một màn sáng dịu dàng bao phủ quanh, nhưng khi chạm vào sóng tro, nó hóa thành trăm ngàn mũi tên bạc, xuyên thủng từng cơn gió độc.
Kỳ Phong cười rống, ấn ký hỏa diễm dữ dội hiện lên sau lưng, thân hình hắn bốc cháy. Mỗi cú quét thương là một dòng hỏa long lao ra, thiêu rụi từng mảng oán hồn. Lửa đỏ hòa vào tro bụi, bùng lên thành biển lửa khổng lồ.
Mẫn Vy tung bùa, ấn ký đài sen ngược sáng xoay quanh nàng. Hàng chục bùa hóa thành tràng hạt bạc rơi xuống, kết giới dày đặc, phong ấn từng mảnh oán linh trồi lên từ tro. Giọng nàng khàn đặc nhưng vững chắc:
– Lời nguyền của các ngươi… ta sẽ trả lại cho cõi hư vô!
Arion không nói gì. Hắn rút kiếm, ấn ký vòng xoáy bạc đen nơi cánh tay bùng nổ. Từng nhát kiếm chém xuống như xé toạc không gian, mở ra khe nứt hút lấy những linh hồn đang gào thét. Trong khoảnh khắc, cả vùng đất rung động.
Nhưng Oán Linh Thủ Hộ quá mạnh.
Bị cắt xé, thiêu rụi, phong ấn… nó vẫn hồi sinh từ tro bụi, lớn hơn, dữ tợn hơn. Vạn gương mặt hợp lại thành một cái đầu khổng lồ, há miệng gào rít. Làn sóng oán khí quét ngang, đánh sập hàng loạt kết giới.
Lan Nhi bị hất văng, máu trào nơi khóe môi.
Kỳ Phong chống thương, nhưng lửa trên người hắn bị nuốt mất một nửa.
Mẫn Vy khuỵu gối, bùa trong tay vỡ vụn.
Chỉ có Arion còn đứng vững, ánh mắt hắn tối sâu như vực thẳm.
“Ngươi chính là kẻ thay thế… ngươi sẽ gánh tất cả…” – tiếng thì thầm trong tro lại vang lên.
Arion hít một hơi thật dài, rồi hét lớn:
– Cùng ta, hợp lực một lần cuối! Dùng toàn bộ ấn ký!
Cả ba người còn lại gượng dậy, ánh mắt giao nhau, không ai do dự.
– Được!
Lần đầu tiên, bốn ấn ký đồng loạt bung nở.
Trăng bạc, hỏa diễm, sen sáng, xoáy đen.
Bốn dòng lực lượng cuộn trào, chồng lên nhau thành một vòng ấn khổng lồ sáng rực cả bầu trời tro bụi. Vòng ấn bao phủ lấy Oán Linh Thủ Hộ, xiết chặt nó trong bão ánh sáng.
Tiếng gào rền vang, kinh thiên động địa. Vạn linh hồn bị xé tan, từng mảnh tro cháy sáng như sao băng rồi rơi xuống biển tro.
Khi vòng ấn bùng nổ, trời đất trắng xóa.
Tro bụi rơi xuống như tuyết.
Bốn người quỳ rạp giữa biển tro, hơi thở dồn dập, thân thể chi chít vết thương. Nhưng Oán Linh Thủ Hộ đã biến mất. Chỉ còn một hố sâu khổng lồ, nơi tro bụi không thể che lấp.
Trong hố, một bia đá cổ xưa lộ ra, phủ đầy khe nứt. Trên bia khắc dòng chữ run rẩy:
“Kẻ đi qua Con Đường Tro Tàn… là kẻ được chọn. Nhưng cũng là kẻ mang lời nguyền cuối cùng.”
Lan Nhi thì thào, giọng run rẩy:
– Chúng ta… đã sống sót.
Arion siết chặt thanh kiếm, nhìn xuống bia đá. Trong mắt hắn, ánh sáng lóe lên lạnh lẽo.
“Được chọn… hay bị trói buộc?”