Tro bụi tan dần, để lại khoảng không tĩnh lặng đến ghê rợn.
Trong hố sâu khổng lồ, tấm bia đá hiện ra, sừng sững giữa biển tro như chứng nhân từ thời đại đã lùi xa. Nó phủ đầy khe nứt, vầng sáng nhợt nhạt rỉ ra từ vết rạn, hắt lên gương mặt mệt mỏi của bốn người.
Lan Nhi chậm rãi bước tới, run run đưa tay chạm vào mặt bia. Lạnh buốt, khô nứt, như chạm vào xương cốt của thời gian. Ngay lập tức, ánh sáng từ ấn ký trên tay nàng cộng hưởng, khiến chữ khắc trên bia bừng sáng.
Hàng chữ cổ hiện ra, như tiếng thì thầm vọng lại từ vực sâu:
“Nguyên Thủy Thú… đã bị phong ấn bằng bốn mảnh hồn.
Người kế thừa ấn ký… chính là mảnh ghép còn lại.
Để giữ vững phong ấn, một kẻ sẽ sống… ba kẻ phải chết.
Con đường này, không ai thoát khỏi định mệnh.”
Không gian lặng như tờ.
Mẫn Vy lùi lại một bước, mặt tái nhợt.
– Ba… phải chết? Nghĩa là… chúng ta, từ đầu đã chỉ có thể còn lại một người?
Kỳ Phong bật cười, nhưng tiếng cười khô khốc, chát chúa.
– Ha! Đúng là một trò đùa tàn bạo. Vậy tất cả những gì chúng ta làm… chỉ để chọn ra ai sẽ sống sót?
Lan Nhi ôm ngực, ánh mắt rưng rưng. Nàng nhìn từng người, môi run run:
– Không thể nào… Chúng ta đã cùng vượt qua bao nhiêu thứ. Không lẽ… kết cục chỉ có thể là tàn sát nhau?
Arion im lặng. Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng khó đoán, lặng lẽ nhìn vào những vết rạn đang lan rộng trên bia đá.
Đúng lúc ấy, tấm bia rung lên. Vết nứt lan toác, bụi đá rơi xuống. Một tia sáng xé ra từ bên trong, và từ đó, một khối tinh thể đỏ máu lộ dần ra – như trái tim bị khóa kín hàng vạn năm.
Bốn người đồng loạt lùi lại, nhưng không rời mắt.
Tinh thể ấy phát ra tiếng thì thầm, giọng nam trầm khàn, vừa xa xăm vừa rõ rệt:
– Kẻ kế thừa… đã đến. Các ngươi… chính là bốn mảnh hồn cuối cùng. Một ngày nào đó, phong ấn sẽ sụp. Kẻ còn sống phải nối tiếp… kẻ chết sẽ trở thành xiềng xích…
Mẫn Vy giận dữ gào lên:
– Không! Ta không tin! Chúng ta có thể tìm cách khác, nhất định phải có con đường khác!
Kỳ Phong siết chặt thương, ánh lửa bùng lên quanh người.
– Nếu số mệnh chỉ để một kẻ sống… vậy thì ta sẽ là kẻ đó.
Lan Nhi sững sờ nhìn Kỳ Phong, trong mắt ánh lên nỗi thất vọng pha lẫn đau đớn.
Arion bước đến gần bia đá, bàn tay chạm lên tinh thể đỏ máu. Một dòng khí lạnh tràn vào cơ thể hắn, khiến mắt hắn lóe sáng ánh bạc đen. Giọng hắn khẽ vang, nhưng đủ để ba người còn lại nghe rõ:
– Nếu đây là sự thật… thì từ nay, ta sẽ đi trước. Ai muốn ngăn, phải có đủ sức.
Không khí đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở.
Những người từng kề vai sát cánh, giờ bị lời nguyền của bia đá gieo hạt nghi ngờ. Ai cũng hiểu: chặng đường sau này, không chỉ có ma thú và hiểm cảnh, mà còn cả bóng ma chia rẽ đang lớn dần trong tim mỗi người.
Lan Nhi nắm chặt gậy, giọng khản đặc:
– Cho dù định mệnh có thế nào… ta sẽ không để các ngươi biến thành kẻ thù của ta.
Mẫn Vy cúi đầu, nước mắt rơi trên tro bụi, nhưng trong mắt lóe lên sự quyết tuyệt hiếm thấy.
Kỳ Phong phóng tầm mắt về phía xa, nơi ngọn núi đen đứng sừng sững. Ánh lửa hừng hực quanh người hắn như muốn đốt cháy cả trời đất.
Arion quay lưng, bước đi. Bóng hắn chìm dần trong tro bụi, chỉ còn lời để lại:
– Đường kế tiếp… sẽ không có chỗ cho do dự.
Trên bia đá, tinh thể đỏ máu dần rạn nứt, từng tia sáng rỉ ra, như báo hiệu cho một hồi bi kịch mới đang chờ đợi phía trước.
Con đường họ phải đi, giờ không chỉ là hành trình chống lại ma thú… mà còn là hành trình đối mặt chính nghiệp số giữa bốn mảnh hồn.