phong ấn nguyên thủy

Chương 16: Bóng Đêm Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tro bụi lại rơi, phủ kín tấm bia đã nứt toác. Nhưng những lời khắc lạnh lẽo kia vẫn còn vang vọng trong tâm trí từng người, như lưỡi dao găm không rút ra nổi.

Bốn người đi tiếp, nhưng không ai cất lời. Con đường phía trước là dốc núi hun hút, bóng đen trải dài vô tận. Mỗi bước chân nặng như đá đè, không chỉ vì mệt mỏi mà còn bởi gánh nặng bí mật.

Lan Nhi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
– Các ngươi… còn tin ta không?

Giọng nàng run run, đôi mắt ướt át nhìn từng người. Từ ngày bắt đầu hành trình, nàng luôn là kẻ kết nối, là ngọn đèn dịu dàng giữa bóng tối. Nhưng giờ đây, lời khắc trên bia đã cướp đi thứ niềm tin mong manh ấy.

Mẫn Vy siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay rướm máu.
– Ta tin ngươi, Lan Nhi. Nhưng… ta không chắc có thể tin nổi chính mình nữa.
Nàng khẽ cười chua chát. – Ta sợ một ngày… ta sẽ cầm bùa mà hướng vào các ngươi.

Kỳ Phong bật cười khàn, nhưng trong mắt ánh lên tia máu:
– Nếu đến lúc ấy, hãy cứ hướng vào ta. Ta không sợ. Cái ta sợ… là bị kẻ khác nuốt mất cơ hội sống sót.

Lan Nhi giật mình, nghẹn giọng:
– Kỳ Phong… ngươi nói gì vậy? Chúng ta là đồng đội cơ mà!

Kỳ Phong quay phắt lại, ánh mắt bùng cháy:
– Đồng đội? Ha! Ngươi có nghe rõ không, Lan Nhi? Cuối cùng chỉ có một kẻ sống sót! Ngươi dám chắc mình sẽ hi sinh để ta được sống à? Hay ngươi mong ta hi sinh để giữ lấy mạng ngươi?

Không khí đặc quánh. Lời hắn như dao cắt, phơi bày nỗi sợ hãi mà cả bốn đều né tránh.


Mẫn Vy gào lên, giọng lạc đi:
– Đủ rồi! Ta không muốn nghe thêm! Nếu định mệnh đã tàn nhẫn vậy… thì chúng ta phải tìm cách thay đổi nó.

Arion nãy giờ vẫn im lặng. Hắn bước chậm rãi, bóng dáng chìm trong ánh tro đỏ mờ. Giọng hắn vang, thấp, lạnh:
– Định mệnh không thay đổi được. Chúng ta… chỉ có thể chọn cách đối mặt.

Lan Nhi run rẩy, đôi mắt nhìn xoáy vào hắn:
– Arion… ngươi cũng nghĩ như thế sao? Nghĩ rằng cuối cùng chúng ta phải chém giết lẫn nhau?

Arion dừng bước, quay đầu. Trong mắt hắn là bóng bạc đen lặng lẽ xoáy sâu.
– Ta không nghĩ. Ta biết.

Không ai nói được gì nữa. Lời khẳng định ấy, như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, làm vỡ tung tất cả ảo tưởng.

Đêm đó, họ dựng trại dưới vách núi. Tro bụi rơi lả tả như mưa, phủ kín đất trời.

Lan Nhi ngồi một mình, ôm gậy vào ngực, mắt đỏ hoe. Trong lòng nàng vang vọng câu hỏi: “Nếu thật sự chỉ còn một… liệu ta có thể giết họ để sống?” Nhưng chỉ nghĩ thôi, tim nàng đã nhói buốt.

Mẫn Vy ngồi đối diện ngọn lửa, bùa chú trải trước mặt. Mỗi lá bùa nàng viết ra, đều rách nát giữa chừng. Nàng cắn môi bật máu: “Nếu ta yếu đuối, ta sẽ là kẻ đầu tiên ngã xuống. Ta không thể… nhưng ta cũng không thể hại họ.”

Kỳ Phong thì ngồi lặng lẽ mài thương, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn hừng hực. Mỗi lần lưỡi thép tóe sáng, hắn lại thấy hình bóng chính đồng đội mình gục ngã dưới ngọn thương ấy. Một thoáng sợ hãi lóe lên, nhưng nhanh chóng bị cơn điên cuồng nuốt chửng.

Còn Arion, hắn không ngủ. Hắn nhìn lên bầu trời phủ tro, tai vẫn nghe văng vẳng tiếng thì thầm: “Ngươi… kẻ duy nhất có thể sống sót… Ngươi là mảnh ghép trung tâm…”
Ngón tay hắn siết chặt chuôi kiếm, khớp trắng bệch. Trong đôi mắt, bóng tối dần lấn át ánh sáng.

Ngọn lửa trại bập bùng. Bốn người ngồi bốn góc, nhưng khoảng cách giữa họ lúc này còn xa hơn cả biển tro vừa vượt qua.

Không ai nói, nhưng ai cũng biết: bóng đêm đáng sợ nhất, không nằm ngoài kia. Nó đã nhen nhóm ngay trong lòng mỗi người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×