phong ấn nguyên thủy

Chương 17: Lưỡi Dao Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm trên Con Đường Tro Tàn lạnh lẽo, ngọn lửa trại yếu ớt nhảy múa trong gió tro. Cả bốn người ngồi im, nhưng không ai thật sự ngủ.

Lan Nhi ôm gậy, dựa vào vách đá, mi mắt trĩu nặng. Trong cơn mơ chập chờn, nàng thấy máu loang khắp mặt đất, và ba bóng người gục ngã bên cạnh. Nàng giật mình choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ánh trăng tro mờ hắt xuống, soi rõ cảnh tượng trước mắt: Arion đang đứng, tay đặt lên thanh kiếm, mắt dõi vào Mẫn Vy.

Lan Nhi nín thở. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thấy ánh bạc đen lóe lên nơi ấn ký của Arion, như con dã thú sắp cắn xé con mồi.

– Arion… – giọng nàng lạc đi. – Ngươi đang làm gì?

Tiếng gọi khiến Kỳ Phong bật dậy, thương trong tay sáng rực. Mẫn Vy cũng giật mình mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Arion, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

Không khí đông cứng lại, chỉ còn tiếng tro bụi rơi lả tả.

Arion không chối, cũng chẳng biện minh. Hắn rút chậm thanh kiếm khỏi vỏ, giọng khàn khàn:
– Ta… chỉ muốn chắc rằng khi đến lúc, kẻ yếu nhất sẽ không kéo tất cả xuống.

– Ngươi nói gì?! – Mẫn Vy run giọng, lùi lại, lá bùa rơi vãi trên đất.

Kỳ Phong cười khùng khục, nhưng lửa trong mắt hắn cháy dữ dội:
– Ha! Cuối cùng cũng có kẻ ra tay trước. Ta đã chờ khoảnh khắc này!

Lan Nhi lao tới chắn giữa Arion và Mẫn Vy, đôi mắt đỏ hoe:
– Các ngươi điên cả rồi sao?! Nếu chúng ta giết nhau ngay lúc này, thì còn gì khác đâu ngoài sự thật bia đá đã cảnh báo?

Arion không hạ kiếm. Ánh mắt hắn lấp lánh bạc đen, giọng trầm xuống:
– Ngươi không hiểu đâu, Lan Nhi. Càng đi tiếp, chúng ta càng bị phong ấn nuốt chửng. Đợi đến cuối… chúng ta không còn là chính mình nữa. Giết từ bây giờ… ít nhất còn tự chọn số phận.

– Tự chọn số phận?! – Mẫn Vy hét lên, tay run rẩy cầm bùa, nước mắt trào ra. – Hay ngươi chỉ muốn mình là kẻ sống sót cuối cùng?!

Kỳ Phong chống thương xuống đất, cười điên loạn:
– Nói hay lắm! Vậy thì sao không giải quyết luôn? Một trận, kẻ nào sống sót đi tiếp, khỏi phải dằn vặt!

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt bốn người. Trong khoảnh khắc ấy, vòng tròn đồng đội từng gắn bó bằng máu và sinh tử đã vỡ vụn. Chỉ còn lại lưỡi dao ngầm lóe sáng, sẵn sàng đâm vào bất kỳ ai sơ hở.

Một cơn gió tro cuốn ngang. Tấm bia nứt sau lưng họ rung lên khe khẽ, phát ra tiếng rạn rạn như cười khẩy.

Lan Nhi quỳ sụp xuống, hét lên trong tuyệt vọng:
– Dừng lại! Nếu chúng ta giết nhau ngay bây giờ… thì còn khác gì những con oán hồn bị phong ấn kia? Các ngươi không thấy sao, chính phong ấn muốn biến chúng ta thành kẻ thù của nhau!

Tiếng nàng vang vọng giữa tro bụi, lẫn vào bóng đêm nặng nề.

Arion khựng lại, mũi kiếm chao xuống đất. Mẫn Vy ôm mặt khóc nức nở. Kỳ Phong vẫn cười, nhưng lửa trong mắt dần nguội, để lại vẻ trống rỗng mệt mỏi.

Cuối cùng, không có máu đổ ra. Nhưng lưỡi dao ngầm đã tuốt khỏi vỏ, treo lơ lửng trên đầu tất cả.

Rạng sáng, cả nhóm tiếp tục bước đi, im lặng hơn bao giờ hết.

Lan Nhi lặng lẽ nhìn bóng lưng từng người. Nàng biết… từ hôm nay, sự tin tưởng đã rạn nứt không thể hàn gắn. Và con đường phía trước, từng bước chân đều có thể biến thành hố sâu phản bội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×