Sau đêm dài căng thẳng, họ lại tiếp tục hành trình.
Con đường dẫn xuống một thung lũng hẹp, vách đá dựng đứng hai bên như đôi hàm răng khổng lồ, nuốt trọn ánh sáng mặt trời. Không khí nơi này đặc quánh, mờ đục như có màn sương dày phủ kín, nhưng khi hít vào, từng sợi sương lại luồn thẳng vào tim óc, khuấy động những ký ức ngủ yên.
Lan Nhi ôm chặt gậy, giọng nàng run run:
– Ta… ta nghe thấy tiếng ai gọi…
Kỳ Phong khịt mũi, nhưng mắt hắn đỏ ngầu:
– Làm gì có ai ngoài chúng ta…
Nhưng ngay sau đó, chính hắn cũng giật mình: trong tiếng vọng từ vách đá, hắn nghe thấy giọng cười quen thuộc – tiếng cười của cha hắn, người đã chết cháy trong biển lửa nhiều năm trước.
“Phong… ngươi cũng sẽ chết như ta thôi. Chỉ có lửa mới giải thoát được ngươi…”
Hắn hét lớn, vung thương chém vào khoảng không, nhưng chỉ thấy tro bụi bay lên, chẳng có gì bị đâm trúng.
Mẫn Vy run rẩy, lùi từng bước. Trong sương vọng ra tiếng trẻ con khóc – tiếng em gái nhỏ mà nàng từng bất lực nhìn chết đói vì nàng không cứu được.
“Chị… vì sao chị bỏ em? Vì sao chị chọn đi tu mà không ở lại cùng em?”
– Không! Không phải vậy! – Mẫn Vy gào lên, tay vò nát lá bùa, nước mắt trào ra.
Lan Nhi cũng quỳ sụp xuống. Nàng thấy hình ảnh đồng đội lần lượt ngã xuống, máu nhuộm đỏ đất tro. Giọng nói trong sương thì thầm:
“Ngươi yếu đuối, vô dụng. Nếu ngươi không tồn tại, họ sẽ sống tốt hơn.”
Nàng khóc nấc, đôi tay run rẩy, gần như buông bỏ gậy trúc.
Arion vẫn bước đi, nhưng từng bước nặng như đá đè. Trong đầu hắn, tiếng vọng dội thẳng:
“Ngươi chính là mảnh ghép trung tâm. Ngươi không thể tin ai khác. Nếu muốn sống, hãy giết chúng. Giết ngay khi còn kịp…”
Đôi mắt hắn lóe sáng bạc đen, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, gần như rút ra.
Cả bốn người rơi vào cơn hỗn loạn, mỗi người vùng vẫy trong cơn ác mộng riêng. Thung lũng không có quái vật, nhưng tiếng vọng từ tâm ma còn đáng sợ gấp trăm lần oán linh.
Lan Nhi ngẩng đầu, qua màn nước mắt, nàng nhìn thấy ba người kia đang dần mất kiểm soát. Trong lòng nàng vang lên tiếng thì thầm: “Nếu không ngăn lại, họ sẽ tự giết nhau.”
Nàng hét lên, dồn hết sức lực, ấn ký trên tay sáng bùng. Một vòng trăng bạc tỏa ra, như gió thổi tan sương mù. Tiếng vọng trong đầu họ dịu xuống trong chốc lát.
Kỳ Phong thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Mẫn Vy quỵ xuống đất, nước mắt nhòe nhoẹt. Arion vẫn im lặng, nhưng ánh sáng bạc đen trong mắt hắn chưa tắt.
Cả nhóm dừng lại giữa thung lũng, im lặng thở dốc. Không ai muốn nhắc đến những gì mình vừa thấy, nhưng trong ánh mắt họ, sự rạn nứt càng sâu hơn. Bởi lẽ tất cả đều biết: tiếng vọng kia không bịa đặt – nó chỉ khơi ra sự thật trong lòng.
Lan Nhi cắn môi, máu trào ra, nhưng ánh mắt nàng sáng lên kiên định.
– Cho dù là tâm ma, hay là định mệnh… ta sẽ không để nó xé nát chúng ta.
Kỳ Phong quay đi, không đáp. Mẫn Vy cúi đầu, bàn tay nắm chặt lá bùa run run. Arion chỉ lặng lẽ nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, như cười mà cũng như mỉa.
Họ rời khỏi thung lũng khi tro bụi ngừng rơi. Nhưng từ đây, ai cũng biết: không còn đường quay lại nữa. Và bóng đêm trong lòng… sẽ chỉ ngày một lớn dần.