phong ấn nguyên thủy

Chương 19: Thành Trì Huyễn Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thoát khỏi Thung Lũng Vọng Âm, cả bốn người đi trong im lặng. Bầu không khí nặng nề đến mức từng tiếng bước chân cũng hóa thành gánh nặng.

Con đường dẫn họ tới một vùng đất mờ đục, phủ đầy sương bạc. Giữa màn sương, hiện ra bóng dáng một thành trì khổng lồ, tường cao chạm mây, cổng nứt gãy nhưng vẫn uy nghi. Ánh sáng đỏ mờ tỏa ra từ bên trong, như ngọn lửa ma quái nuốt trọn cả bầu trời.

Lan Nhi khẽ rùng mình:
– Thành… từ đâu mà có? Không hề có trên bất kỳ bản đồ nào.

Arion nheo mắt, tay đặt lên chuôi kiếm:
– Đây không phải thành của con người. Nó là ảo ảnh… nhưng là loại ảo ảnh được khắc từ ký ức của vô số linh hồn chết nơi này.

Mẫn Vy run run nắm chặt bùa, môi lẩm nhẩm chú hộ thân. Còn Kỳ Phong, ánh mắt hắn sáng lên, giữa vẻ hoang dại lại có chút khao khát:
– Nếu là ảo ảnh, thì chỉ cần phá nát là xong.

Hắn bước thẳng vào cổng. Cả nhóm buộc phải theo sau.

Bên trong thành, khung cảnh hỗn loạn. Những tòa nhà nửa thật nửa hư, chập chờn tan biến rồi hiện ra. Trên phố, những bóng người mờ ảo bước đi, không hề hay biết mình chỉ là tàn dư. Có kẻ cười nói, có kẻ rên khóc, có kẻ quỳ gục trước bóng tối vô hình.

Đột nhiên, một bóng lính mờ ảo lao tới, vung giáo đâm thẳng vào Kỳ Phong.

Hắn bật thương lên, nhưng mũi giáo xuyên thẳng qua thân thể, để lại một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn rít lên:
– Đồ quái vật!

Hắn chém tới tấp, nhưng bóng lính tan biến, lại hiện ra phía sau. Từng ảo ảnh trỗi dậy quanh họ, hàng trăm, hàng ngàn, như một đội quân không bao giờ cạn.

Lan Nhi dùng gậy trúc đánh tan một bóng, nhưng ngay sau đó nàng giật mình: kẻ ngã xuống không phải lính, mà chính là Arion – đôi mắt hắn mở trừng trừng, máu trào ra.

– Không… không thể nào! – nàng hét lên, run rẩy.

Tiếng cười ma quái vọng khắp tường thành:
“Ảo ảnh chỉ phản chiếu những gì các ngươi sợ hãi nhất.”

Mẫn Vy quỳ xuống, quanh nàng là những thi thể em gái, em trai, cha mẹ, tất cả đều gào khóc:
– Tại sao bỏ chúng ta?

Nàng gào lên, nước mắt ràn rụa, lá bùa trong tay cháy bùng, ánh sáng run rẩy mà yếu ớt.

Arion bước trong sương, và trước mặt hắn hiện ra chính mình – một bản sao, nụ cười lạnh lẽo, kiếm sáng lóe.

Ảo ảnh cất giọng:
– Ngươi vốn luôn muốn giết chúng. Ngươi biết rõ, chỉ kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót. Chẳng phải vậy sao?

Arion im lặng, nhưng bàn tay hắn siết chặt chuôi kiếm đến bật máu.

Kỳ Phong đánh tan hết thảy, nhưng càng đánh càng hiện ra nhiều bóng lính hơn. Và trong đám tro mờ ấy, hắn thấy cha mình, đôi mắt cháy đỏ, giọng khàn khàn:
– Ngươi sẽ kết thúc như ta thôi. Ngươi cũng sẽ bị lửa nuốt.

Kỳ Phong gầm lên, thương quét vòng, gió xoáy bùng nổ. Nhưng hắn không biết, đòn đánh ấy suýt nữa cuốn trúng Mẫn Vy.

Lan Nhi hét lớn:
– Mọi người! Tỉnh lại! Đây chỉ là ảo ảnh!

Nhưng lời nàng không ngăn được sự hỗn loạn. Thay vì đồng lòng, cả nhóm càng lúc càng nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ. Ai cũng sợ, ai cũng hoài nghi: phải chăng kẻ bên cạnh không còn thật nữa?

Trong phút chốc, bốn người quay lưng lại nhau, vũ khí chĩa sẵn, sẵn sàng nổ ra một trận tàn sát bất cứ lúc nào.

Trên tường thành cao vút, một bóng mờ xuất hiện, giọng vang vọng khắp không gian:
– Thành Trì Huyễn Ảnh không giết người. Nó chỉ phơi bày sự thật trong lòng. Các ngươi… có dám nhìn thẳng vào chính mình không?

Không khí căng như dây đàn. Một mồi lửa thôi… và nhóm đồng đội có thể biến thành kẻ thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×