Tiếng vọng trong thành trì càng lúc càng dồn dập. Ảo ảnh bao vây tứ phía, khiến không phân biệt đâu là thật, đâu là hư.
Mẫn Vy khóc nức nở giữa vòng vây thân nhân, tay nàng run rẩy không còn sức tung bùa. Kỳ Phong gào thét giữa biển lửa, thương chém loạn xạ, gần như không còn tỉnh táo. Lan Nhi khàn giọng kêu gọi, nhưng lời nàng tan biến trong hỗn loạn.
Chỉ có Arion đứng lặng, đôi mắt sáng bạc đen, tay đặt lên ấn ký nơi cánh tay. Giọng ảo ảnh của bản sao hắn vẫn vang vọng:
– Ngươi vốn đã quyết định. Giết bọn họ đi. Chỉ cần ngươi, phong ấn mới tồn tại.
Arion khép mắt. Khi mở ra, ánh bạc đen bùng nổ.
– Cút… tất cả!
Ấn ký trên tay hắn rực sáng, vết khắc như ngọn lửa sấm sét lan khắp thành. Một luồng kiếm khí bùng nổ, chém ngang hư không.
ẦM!
Bức tường thành rung chuyển, sương bạc cuộn xoáy, từng mảnh ảo ảnh vỡ vụn như gương bị đập nát. Những bóng người gào khóc tan thành bụi sáng. Đám lính, biển lửa, người thân, tất cả biến mất.
Thành Trì Huyễn Ảnh run rẩy, rồi từ từ sụp đổ. Trời đất rúng động.
Trong cơn tro bụi tan biến, bốn người ngã nhào xuống đất.
Lan Nhi thở hổn hển, đôi mắt mở to nhìn Arion.
– Ngươi… ngươi đã làm gì?
Arion lau máu từ khóe miệng, giọng khàn đặc:
– Ta đã phá ảo cảnh. Không còn gì ràng buộc nữa.
Nhưng ánh sáng bạc đen trong mắt hắn chưa kịp tắt, khiến cả ba người còn lại rùng mình.
Kỳ Phong chống thương, cười khẩy:
– Phá thì giỏi đấy… nhưng ngươi không thấy sao? Ấn ký của ngươi khác hẳn chúng ta. Nó… nuốt chửng ngươi từng chút một.
Mẫn Vy ôm ngực, thì thào trong nước mắt:
– Không… không chỉ nuốt chửng ngươi… mà cả chúng ta nữa.
Lan Nhi giật mình. Trong lòng nàng cũng thấy rõ: luồng kiếm khí vừa rồi, nếu lệch đi một chút, có thể đã chém nát cả bọn.
Không khí im phăng phắc. Lần đầu tiên, sự nghi ngờ biến thành sự sợ hãi thực sự.
– Các ngươi đang nghĩ gì vậy? – Arion ngẩng đầu, giọng trầm khàn. – Rằng ta là kẻ sẽ phản bội? Rằng ta muốn sống sót một mình?
Không ai trả lời. Nhưng sự im lặng kia còn đáng sợ hơn ngàn lời buộc tội.
Kỳ Phong bật cười, giọng điên loạn:
– Ha! Đúng vậy! Ngươi nghĩ chúng ta không thấy sao? Cái ấn ký của ngươi chính là lưỡi dao đặt lên cổ cả bọn!
Mẫn Vy nghẹn ngào:
– Arion… nếu ngươi… biến thành quái vật thì sao? Chúng ta có thể làm gì?
Ánh mắt Arion lóe sáng bạc đen, nhưng rồi hắn quay đi, siết chặt chuôi kiếm, không nói thêm.
Lan Nhi hét lên, cố gắng níu lại:
– Đủ rồi! Nếu chúng ta còn tiếp tục nghi kỵ, thì phong ấn kia chưa cần phá, chúng ta đã tự hủy diệt rồi!
Nhưng lời nàng rơi tõm vào không gian nứt vỡ.
Tro bụi rơi xuống, Thành Trì Huyễn Ảnh hoàn toàn sụp đổ. Trước mắt họ chỉ còn là bình nguyên đen đặc, im lìm chết chóc.
Nhưng trong lòng, ngọn lửa chia rẽ đã thật sự bùng lên.
Và từ đây, mỗi bước chân đồng hành đều là bước tiến gần hơn tới lưỡi dao phản bội.