phong ấn nguyên thủy

Chương 3: Truyền Thuyết Phong Ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, gió thổi rì rào trong rừng, bốn người ngồi quanh đống lửa, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt trẻ tuổi nhưng trĩu nặng. Không ai nói thêm lời nào sau khi quyết định đồng hành, cho đến khi Mẫn Vy khẽ cất tiếng:

– Ta từng đọc qua những bản chép cổ ở Thanh Vân Tông… Có nhắc đến “Phong Ấn Nguyên Thủy”. Có lẽ, truyền thuyết ấy không phải chỉ để dọa trẻ con.

Lan Nhi ngước lên, mắt sáng rực tò mò.
– Ngươi biết gì sao?

Mẫn Vy gật đầu, giọng chậm rãi, từng chữ như đan thành sợi chỉ nối liền quá khứ và hiện tại:

– Hơn vạn năm trước, khi thiên đạo vừa hình thành, linh khí trên đại lục còn hỗn loạn. Lúc ấy, có một sinh vật vượt ngoài mọi quy luật – nó không phải thần, cũng chẳng phải ma, mà tồn tại trước cả trời đất. Người xưa gọi nó là Nguyên Thủy Thú.

Gió bỗng gào mạnh, đống lửa lay lắt như đồng cảm với câu chuyện.

– Nguyên Thủy Thú không có hình dạng cố định. Có kẻ nói nó như rồng, kẻ khác lại thấy nó là một khối hắc vụ khổng lồ. Nó sống bằng cách nuốt chửng linh khí, mà linh khí chính là nguồn sống của vạn vật. Chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, hàng ngàn môn phái, vô số quốc độ diệt vong. Trời đất khi ấy đứng bên bờ sụp đổ.

Lan Nhi rùng mình, cảm giác như trước mắt mình hiện ra viễn cảnh đại địa nứt toác, sông núi khô cạn, con người la hét bỏ chạy dưới bóng một con quái vật khổng lồ.

Arion trầm giọng chen vào:
– Ta từng nghe rằng, để ngăn chặn, các tu sĩ thượng cổ đã lập nên một trận pháp lớn nhất trong lịch sử – Phong Ấn Nguyên Thủy.

Mẫn Vy gật đầu, tiếp lời:
– Đúng vậy. Nhưng để duy trì phong ấn, cần sức mạnh vượt ngoài tu vi. Cuối cùng, mười hai tu sĩ mạnh nhất khi ấy – người ta gọi là Thập Nhị Hiến Thân – đã hiến dâng linh hồn mình. Bọn họ hòa làm một với thiên địa, lấy thân xác làm mảnh ghép, khắc vào phong ấn để kìm hãm Nguyên Thủy Thú dưới lòng đất.

Lời nói rơi xuống, không khí lặng ngắt.

Kỳ Phong, kẻ từ nãy đến giờ chỉ im lặng, khẽ cười nhạt:
– Một truyền thuyết đầy máu và nước mắt. Vậy mà hậu nhân chúng ta lại phải gánh tiếp cái gông xiềng ấy sao?

Ánh lửa hắt lên gương mặt cậu, đôi mắt như hai hố băng lạnh lẽo. Nhưng ẩn sau giọng điệu chế giễu, Lan Nhi thoáng thấy bóng dáng của nỗi đau – như thể cậu đang phản kháng cả số phận.

Mẫn Vy thở dài, nhẹ giọng:
– Thập Nhị Hiến Thân mất đi, nhưng linh hồn họ không biến mất hoàn toàn. Họ để lại mảnh vỡ – và theo thời gian, mảnh vỡ ấy sẽ luân hồi vào cơ thể những kẻ được chọn. Khi phong ấn lung lay, mảnh vỡ ấy thức tỉnh, biến thành ấn ký trên thân thể chúng ta.

Lan Nhi vô thức đưa tay nhìn xoắn ốc bạc trên mu bàn tay mình. Ánh sáng lờ mờ lóe lên dưới trăng đỏ. Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác trong huyết quản mình vang vọng giọng nói xa xăm, ai oán nhưng kiên định: “Ngươi phải tiếp tục con đường của ta…”

Cô giật mình, mồ hôi lạnh rịn trên trán.

– Nếu chúng ta là hậu thân của những linh hồn ấy… – Lan Nhi lắp bắp – Thì… kết cục của chúng ta cũng sẽ giống họ sao?

Không ai trả lời ngay. Chỉ có tiếng côn trùng rả rích, gió thổi qua tán lá.

Một lúc lâu sau, Arion mới lên tiếng, giọng trầm thấp:
– Có lẽ, chính vì vậy mà chúng ta phải lựa chọn. Hoặc bỏ mặc tất cả, để Nguyên Thủy Thú nuốt chửng thiên hạ. Hoặc… hi sinh để ngăn nó.

Lan Nhi lặng người, cổ họng nghẹn đắng. Trước mắt cô hiện ra khuôn mặt dân làng Trúc Ổ đã chết, những người vô tội bị ma thú xé xác. Cô không thể tưởng tượng nếu cả đại lục rơi vào cảnh ấy.

Mẫn Vy chợt nói:
– Truyền thuyết cũng nhắc đến một điều. Trong số những kẻ được chọn, sẽ có một người cuối cùng sống sót. Người ấy sẽ trở thành “Người Kể Truyện”, lưu giữ ký ức của phong ấn cho đời sau.

– Một kẻ sống sót giữa mồ chôn của đồng đội? – Kỳ Phong cười lạnh – Đấy là vinh quang, hay là bi kịch?

Không ai đáp.

Đêm ấy, lửa cháy đến tận khuya, bốn người chìm trong suy nghĩ riêng. Mỗi người đều mang trong lòng một ngọn lửa – vừa là sứ mệnh, vừa là xiềng xích vô hình.

Sáng hôm sau, họ rời Phong Lâm, tiếp tục đi sâu vào dãy Thiên Sơn. Núi cao chót vót, sương mù phủ kín, con đường gập ghềnh hiểm trở.

Trên đường, họ đi ngang qua một ngôi miếu hoang đổ nát. Bức tượng đá vỡ nát chỉ còn lại nửa khuôn mặt, đôi mắt khắc sâu vẻ thống khổ. Dưới chân tượng có những dòng chữ mờ mịt, khó đọc vì thời gian bào mòn.

Mẫn Vy lau sạch rêu bám, đọc khẽ:
– “Chúng ta đã trao linh hồn, cầu cho hậu thế giữ lấy ánh sáng. Kẻ nào thấy dòng chữ này, xin nhớ… phong ấn không vĩnh hằng.”

Lan Nhi chạm tay lên dòng chữ, cảm giác lạnh buốt truyền khắp cơ thể. Một lần nữa, cô nghe thấy tiếng vọng mơ hồ trong tâm trí, như hàng vạn linh hồn đang thì thầm bên tai.

Arion cau mày, ánh mắt nặng nề.
– Lời nhắc nhở cuối cùng của Thập Nhị Hiến Thân. Dù qua vạn năm, vẫn muốn hậu nhân biết rằng… phong ấn một ngày sẽ sụp đổ.

Kỳ Phong cắm mạnh thương xuống đất.
– Vậy thì càng phải nhanh chóng tìm ra bí mật. Ta sẽ không cam tâm bị ép buộc hi sinh như những kẻ xưa kia.

Mẫn Vy im lặng, nhưng trong mắt lóe sáng kiên định.

Lan Nhi nắm chặt tay, tự nhủ: “Dù kết cục ra sao… ta cũng sẽ đi đến tận cùng.”

Bầu trời phía đông, trăng máu vẫn mờ mờ lơ lửng, như đang quan sát từng bước đi của họ.

Và thế là, câu chuyện về “Phong Ấn Nguyên Thủy” không còn là truyền thuyết xa xưa nữa – nó đã trở thành vận mệnh in sâu trên từng dấu ấn, từng linh hồn của bốn người trẻ tuổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×