Bình nguyên trải dài trước mắt, một màu đen đặc sệt. Cát nơi đây không hề giống cát thường, nó nặng nề, bám dính, mỗi bước chân lún xuống như đang giẫm lên tro than của hàng vạn xác chết.
Gió thổi, mang theo tiếng rít khe khẽ, như ai đó thì thầm trong tai.
Lan Nhi siết chặt gậy, mắt nhìn quanh, tim đập dồn. Sự im lặng của đồng đội phía sau còn khiến nàng nghẹt thở hơn cả bóng tối bao trùm.
Bỗng Mẫn Vy khụy xuống, bàn tay run run chỉ vào những vệt khắc mờ trên mặt cát.
– Nhìn kìa… đó là… chữ cổ.
Họ vội tụ lại. Trên nền cát đen, hiện rõ những đường rãnh sâu, uốn lượn thành ký tự không phải của bất kỳ quốc ngữ nào. Ánh trăng tro rọi xuống, từng chữ lóe sáng đỏ như máu.
Kỳ Phong cau mày:
– Đây không phải ngẫu nhiên. Ai đó đã để lại… hoặc chính phong ấn tự khắc ra.
Arion quỳ xuống, chạm tay lên cát. Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm, ánh sáng bạc đen từ ấn ký dội ra, khiến ký tự lập tức sáng rực.
“Bốn mảnh ghép. Một phong ấn. Máu đổ xuống, lối mở ra.”
Cả bốn sững sờ, im lặng đến nghẹt thở.
Lan Nhi nắm chặt gậy đến bật máu tay. Nàng nghe rõ tiếng tim mình đập, cùng một ý nghĩ đáng sợ len lỏi: Nếu thật sự chỉ một người được sống… thì ai sẽ là kẻ đó?
Kỳ Phong đứng bên, ánh mắt sắc lạnh, nhưng môi cong lên một nụ cười khó đoán. Trong đầu hắn, một giọng nói thì thầm: Nếu ta ra tay trước, ta sẽ là kẻ cuối cùng.
Mẫn Vy rùng mình, vội giấu lá bùa vào áo. Nàng không dám để ai thấy tay mình run rẩy. Trong lòng nàng chỉ còn một câu hỏi dằn vặt: Liệu có thể hi sinh mà không bị phản bội?
Arion im lặng, ánh bạc đen trong mắt lóe lên. Hắn là người duy nhất chạm vào ký tự, và hắn hiểu rõ hơn ai hết – phong ấn đang nuốt dần bọn họ. Nhưng hắn không nói, vì biết nếu mở miệng, tất cả sẽ chĩa vũ khí vào hắn ngay lập tức.
Họ tiếp tục bước đi, men theo hàng ký tự cổ trải dài vô tận trên cát đen. Mỗi người đi sát nhau, nhưng khoảng cách trong lòng thì xa vời vợi.
Lan Nhi cắn chặt môi, thì thầm chỉ đủ mình nghe:
– Ta sẽ giữ họ… dù phải trả giá.
Kỳ Phong liếc nhanh qua Arion, ngón tay gõ nhịp lên cán thương, tính toán trong im lặng.
Mẫn Vy lén xé một góc bùa, giấu trong tay áo – bùa phòng thân, đề phòng chính đồng đội của mình.
Còn Arion… hắn bước đi, lặng lẽ cười lạnh, như thể tất cả đều đã nằm trong dự liệu.
Phía cuối bình nguyên, cát đen dần tụ lại thành một gò cao. Trên đỉnh, một tảng đá khổng lồ trồi lên, nứt vỡ, phát sáng mờ mờ.
Từ khe nứt, hơi thở ma khí phả ra, như một cái miệng đang há chờ.
Lan Nhi run run thì thầm:
– Manh mối kế tiếp… ở ngay đó.
Nhưng trong ánh mắt mỗi người, ngoài sự cảnh giác với ma khí, còn le lói bóng dáng của kẻ thù giấu mặt: chính là đồng đội đứng ngay bên cạnh.