Bóng tối siết chặt, không gian vỡ vụn. Từng mảnh đất dưới chân bốn người như tan rã, kéo họ trượt vào những thế giới khác nhau – những chiếc gương máu phản chiếu nội tâm họ.
Nàng mở mắt, thấy mình đứng trong một ngôi làng quen thuộc. Tiếng cười, tiếng nói của dân làng vang lên rộn ràng, tựa như những ngày bình yên đã mất. Trước mắt, cha mẹ nàng, những người đã bị ma thú xé nát nhiều năm trước, đang mỉm cười gọi:
– Lan Nhi… về nhà đi con. Không còn chiến đấu, không còn máu nữa.
Nàng run rẩy, muốn chạy đến, muốn ôm họ thật chặt. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, gậy ngọc trong tay tỏa sáng, phản chiếu sự thật: thân xác cha mẹ nàng nát bươm, máu vương vãi, ánh mắt vô hồn.
Nàng ngã quỵ, nước mắt tuôn trào. Trong đầu vang lên tiếng thì thầm:
“Ngươi có thể bỏ lại tất cả, chọn yên bình. Hay tiếp tục bước đi, để rồi mất hết.”
Lan Nhi siết gậy, gào khàn giọng:
– Ta thà mất hết… còn hơn sống trong dối trá!
Ngọn lửa đỏ bùng nổ, xé tan ảo ảnh.
Hắn thấy mình đứng trên chiến trường, xác người ngập đầy. Đồng đội của hắn – những gương mặt đã từng cùng hắn tu luyện, giờ nằm bất động. Tất cả ánh mắt họ đổ dồn về hắn, oán hận khôn cùng.
Một bóng đen cao lớn hiện ra, giọng vang như sấm:
– Ngươi chỉ là kẻ ích kỷ. Ngươi muốn sống, nên đã để họ chết. Lần này cũng vậy. Nếu ngươi không giết bọn họ, ngươi sẽ lại mất tất cả.
Trong tay hắn, kiếm rung lên, ánh máu vằn vện. Mắt hắn đỏ ngầu, trong tim dâng lên sát ý mãnh liệt: Giết trước khi bị giết… chỉ có thế mới sống sót.
Nhưng đúng lúc hắn sắp buông thả bản năng, hình ảnh Lan Nhi lóe lên trong tâm trí, ánh mắt nàng khi nhìn hắn vẫn trong sáng, tin tưởng.
Kỳ Phong gào lên, đâm thẳng kiếm xuống đất:
– Ta sẽ không trở thành quái vật!
Ảo cảnh vỡ vụn, máu tan thành khói.
Nàng lạc vào một căn phòng tối. Từ khắp nơi vang vọng tiếng thì thầm:
– Ngươi yếu đuối. Ngươi là gánh nặng. Không ai cần ngươi.
Trước mặt, ba bóng người hiện ra – Lan Nhi, Kỳ Phong, Arion. Họ đều quay lưng, bỏ đi, không hề nhìn lại.
Mẫn Vy quỳ xuống, nước mắt lã chã. Trái tim nàng siết chặt, như bị xé làm đôi. Nhưng đúng lúc tuyệt vọng, lá bùa trong tay nàng sáng lên, hiện ra hình ảnh sư phụ – người từng dạy nàng những câu đầu tiên: “Sức mạnh không phải ở gân cốt, mà ở lòng kiên định. Nếu ngươi không tin mình, ai sẽ tin ngươi?”
Nàng siết chặt lá bùa, gào khóc:
– Ta không yếu đuối! Ta sẽ chứng minh!
Ngọn lửa vàng bùng cháy, ảo ảnh tan biến.
Hắn thấy mình đứng trước biển máu mênh mông. Trên mặt nước, vô số bóng người quằn quại – kẻ thù, đồng minh, tất cả hắn từng biết. Họ đồng thanh gào:
– Arion! Ngươi sẽ phản bội! Ngươi chỉ sống cho riêng ngươi!
Giữa biển máu, một thân ảnh giống hệt hắn bước ra, ánh mắt lạnh băng:
– Vì sao phải chia sẻ? Vì sao phải hi sinh? Ngươi sinh ra là để thống trị, để sống sót, để nuốt chửng tất cả. Nếu muốn toàn vẹn… hãy giết bọn chúng.
Arion nhìn bản thân, khóe môi nhếch cười. Trong mắt lóe lên tia sáng đen tối, nhưng rồi hắn siết chặt kiếm, đâm thẳng vào “bản ngã” kia.
– Ta không cần một bản sao yếu đuối! Nếu muốn sống sót, ta sẽ tự chọn con đường.
Máu nổ tung, biển đỏ tan biến.
Bốn người, mỗi kẻ trong địa ngục riêng, đều đã lựa chọn.
Khi ảo ảnh tan rã, họ cùng ngã quỵ trong đại sảnh. Trận đồ máu rực sáng, như vừa thỏa mãn sau một bữa tiệc linh hồn.
Lan Nhi thở hổn hển, nhìn ba người còn lại. Không ai nói gì, nhưng trong mắt mỗi người, ngọn lửa nghi ngờ và kiên định đã thay đổi – không còn đơn giản như trước.
Trận đồ phát ra giọng rền khàn khàn:
“Ngươi đã vượt qua thử lửa. Nhưng máu và lòng tin… sẽ còn bị thử nhiều lần nữa.”
Sàn đá rung chuyển. Một lối đi mới mở ra, dẫn sâu hơn vào lòng đất.
Lan Nhi thì thầm, giọng khản đặc:
– Nếu thử thách này còn chưa đủ… vậy phía trước sẽ là gì?
Không ai đáp, nhưng tất cả đều biết: những ngọn lửa vừa thắp lên trong lòng họ sẽ không sớm lụi tắt.