phong ấn nguyên thủy

Chương 25: Thành Lũy Xương Trắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lối đi tối om mở ra, dẫn bốn người đến trước một vùng đất ghê rợn. Phía xa, một thành lũy sừng sững vươn lên, không phải xây bằng gạch đá, mà kết từ vô số xương trắng chất chồng – xương người, xương thú, cả những thứ hình dạng méo mó không gọi được tên.

Dưới ánh huyết quang le lói từ khe nứt trên trần đất, cả thành như một tấm bia tang khổng lồ, phả ra mùi tanh ngập trời.

Mẫn Vy tái mặt, ôm chặt bùa:
– Đây… là nghĩa địa?

Arion hừ lạnh:
– Không. Đây là chiến trường cũ, nơi những linh hồn ngã xuống bị gom lại, dựng thành tường chắn cho phong ấn.

Kỳ Phong rút kiếm, mắt lóe sáng:
– Nếu là chiến trường… thì chắc chắn còn kẻ canh giữ.

Cánh cổng khổng lồ bằng xương nứt rạn, kẽo kẹt mở ra khi bọn họ tiến gần. Một luồng khí đen bốc lên, mùi tử khí đặc quánh.

Từ trong thành, tiếng lạch cạch vang lên, hàng trăm bóng trắng loạng choạng bước ra. Đó là những ma thú xương, toàn thân ghép từ cốt tủy, hốc mắt đỏ rực như than hồng. Chúng gào rít, tiếng va đập xương lách cách như trống trận.

Lan Nhi nâng gậy, hét:
– Chuẩn bị! Đây là trận chiến thật sự!

Ma thú xương tràn tới như thủy triều.

Kỳ Phong lao lên đầu tiên, kiếm vung xoáy thành gió lửa, chém tan từng thân thể xương cốt. Mỗi nhát kiếm lóe sáng đỏ máu, như trút hết phẫn nộ bị dồn nén.

Mẫn Vy niệm chú, bùa bốc cháy thành lưới lửa vàng bao trùm, giam hãm hàng loạt ma thú trong vòng xoáy ánh sáng. Nàng run rẩy, nhưng ánh mắt sáng quắc – nỗi sợ đã biến thành quyết tâm.

Arion không nói một lời, nhưng kiếm của hắn lạnh lùng và chuẩn xác đến đáng sợ. Mỗi nhát chém là một sinh vật sụp đổ, từng động tác như đang tàn sát kẻ yếu, không chút do dự.

Lan Nhi giơ gậy, khắc ấn sáng bùng nổ, triệu ra cột sáng xanh chói mắt đập thẳng vào đám đông. Tiếng nổ dội rung cả mặt đất.

Nhưng càng chém giết, ma thú càng nhiều. Từ các bức tường xương, từ những hố đen trong lòng đất, vô số thân thể xương cốt tuôn ra, trùng trùng điệp điệp.

– Không thể chỉ giết mãi thế này! – Lan Nhi hét, vừa đánh vừa lùi. – Phải có hạch tâm điều khiển chúng!

Ánh mắt Arion lóe sáng. Hắn quét kiếm, chỉ thẳng về trung tâm thành:
– Ở kia!

Trên đỉnh thành, một pho tượng xương khổng lồ đứng sừng sững. Trong hốc mắt, hai ngọn lửa đỏ bập bùng. Từ đó, từng luồng khí đen bắn ra, tiếp sức cho đại quân ma thú.

– Phá nó! – Kỳ Phong gầm lên.

Cả bốn đồng loạt dồn sức.

Lan Nhi tạo khiên sáng chặn lối, mở đường cho Kỳ Phong lao thẳng lên. Mẫn Vy tung bùa tạo cầu lửa, ép lũ ma thú tản ra. Arion vọt lên nhanh như bóng ma, kiếm sáng lạnh nhắm thẳng đầu pho tượng.

Một tiếng nổ vang trời. Kiếm Arion cắm phập vào khe sọ. Lửa đỏ bùng cháy dữ dội, rồi nổ tung thành cơn gió máu.

Ma thú xương khắp nơi gào rít, rồi đồng loạt nứt vỡ thành tro bụi, tan biến vào không khí.

Im lặng bao trùm.

Bốn người đứng giữa đống xương vụn, thở dốc, ánh mắt nhìn nhau phức tạp.

Kỳ Phong lau máu trên má, giọng khàn khàn:
– Nếu trận nào cũng dữ dội thế này, e rằng… đến cuối chúng ta không còn hơi sức để tự giết nhau.

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến không khí lập tức đông cứng.

Lan Nhi mím môi, cúi đầu, không đáp. Mẫn Vy siết chặt bùa, né tránh ánh mắt Arion. Còn Arion… hắn chỉ im lặng, nhìn vào hố sâu giữa lòng thành – nơi vừa hé mở một cầu thang xương dẫn xuống.

Một giọng thì thầm khe khẽ vang lên từ sâu trong hố:
“Đi tiếp… đi tiếp… chỉ còn máu của các ngươi mới giữ nổi phong ấn…”

Lan Nhi rùng mình, nhưng cuối cùng vẫn bước lên đầu tiên.

Thành Lũy Xương Trắng đã sụp đổ. Nhưng con đường xuống sâu hơn… vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×