Con đường vừa hé mở dưới Gò Đá Máu chẳng khác nào một cái miệng quỷ khổng lồ. Từ trong khe tối, từng làn hơi thở hắc ám phả ra, dày đặc đến mức dường như có thể nuốt chửng linh hồn người dám bước vào.
Bốn người đứng đó, lặng lẽ. Gió chẳng thổi, nhưng hơi lạnh len lỏi qua từng khe da thịt.
Lan Nhi siết gậy, hít một hơi sâu:
– Đi thôi. Chúng ta không còn đường quay lại.
Bóng dáng nàng dấn bước xuống trước, ánh sáng từ gậy ngọc phát ra chỉ đủ soi một khoảng nhỏ. Ba người còn lại nối gót, mỗi bước chân vang vọng thành tiếng vọng dài, cứ như lòng đất đang thì thầm những lời nguyền xưa cũ.
Con đường hẹp, vách đá hai bên loang lổ những đường vân máu đỏ, nhấp nháy như mạch sống. Từng giọt huyết thủy rỉ ra từ khe đá, nhỏ xuống nền, bốc khói tanh hôi.
Mẫn Vy rùng mình, giọng run rẩy:
– Đây… chẳng phải lòng đất bình thường. Nó như… mạch máu của một con thú khổng lồ.
Arion đưa tay chạm nhẹ lên vách. Vệt máu chạm vào da hắn, lập tức bốc khói, để lại dấu cháy xém. Hắn rút tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
– Đúng. Đây là huyết mạch còn sót lại từ thời Nguyên Thủy. Chúng ta đang đi trong thân thể của một thứ đã từng… bị phong ấn.
Không ai lên tiếng nữa. Ý nghĩ đó đủ khiến không khí vốn đã ngột ngạt lại càng dày đặc hơn.
Đoạn hành lang kéo dài không dứt, càng đi xuống, ma khí càng nặng. Mỗi người đều cảm nhận rõ rệt một tiếng thì thầm len lỏi trong đầu.
Kỳ Phong dừng bước, mồ hôi chảy dọc thái dương. Hắn nghe rõ ràng một giọng nói quen thuộc, khẽ khàng:
“Ngươi không cần tin bọn chúng. Chỉ có một kẻ duy nhất được sống sót. Nếu muốn tồn tại… hãy ra tay trước.”
Hắn nghiến răng, bàn tay vô thức đặt lên thanh kiếm bên hông. Nhưng rồi hắn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Lan Nhi đang soi thẳng vào mình. Cái nhìn trong trẻo ấy khiến tim hắn khựng lại, như bị lột trần.
Ở một góc khác, Mẫn Vy khẽ đưa tay che ngực. Nàng cũng nghe thấy thì thầm trong đầu: “Ngươi yếu đuối nhất. Nếu không giết bọn họ, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên bị bỏ lại.”
Đôi mắt nàng ngấn nước, nhưng lại lóe lên tia cứng rắn chưa từng có. Nàng siết lá bùa trong tay, giấu nó thật chặt trong tay áo.
Arion im lặng bước đi, nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt hắn lạnh lẽo, như nhìn thấu tất cả. Trong ánh bạc đen ấy, thấp thoáng một ngọn lửa tàn khốc: hắn biết, cái kết đã được định sẵn, và hắn không bao giờ là kẻ chấp nhận hi sinh.
Họ đi mãi, cho đến khi hành lang mở rộng thành một đại sảnh ngầm khổng lồ.
Trên trần, những mạch máu phát sáng đỏ như hàng nghìn con rắn khổng lồ đang uốn lượn. Ở giữa sảnh là một vòng tròn đá đen, khắc đầy ký tự cổ, như một trận đồ.
Lan Nhi dừng lại, thì thầm:
– Đây là trung tâm… nơi Phong Ấn bắt đầu.
Nhưng ngay khi cả nhóm vừa tiến vào, vòng tròn sáng rực. Bốn luồng sáng đỏ bắn thẳng lên, quấn lấy từng người.
Giọng nói khàn khàn vọng khắp không gian:
“Bốn mảnh ghép… chỉ có thể dung hòa bằng máu và dối trá. Hãy chứng minh… ngươi xứng đáng hơn kẻ còn lại.”
Không gian rung lên, trận đồ bùng nổ hắc quang. Bóng tối xoắn lấy từng người, phân tách họ ra khỏi nhau.
Mỗi người, một góc, bị nhấn chìm vào ảo cảnh của chính mình – nơi họ buộc phải đối diện không chỉ ma thú, mà còn nghi ngờ và sát ý đang lớn dần trong lòng.
Lan Nhi gào lên giữa bóng tối:
– Đừng để nó chia cắt chúng ta! Hãy nhớ, chúng ta cùng chung một con đường!
Nhưng tiếng nàng lạc đi trong hư không. Không ai đáp lại.
Trong lòng đất, nơi bóng tối ngập tràn, bốn mảnh ghép đã bắt đầu rạn nứt.