Cầu thang xương xoắn ốc dẫn xuống vô tận. Mỗi bước chân dội vang tiếng lách cách, như đi trong bụng một con quái vật khổng lồ.
Lan Nhi giơ gậy soi đường, ánh sáng xanh nhợt nhạt chiếu lên vách tường toàn những khúc xương người, xương thú bị gắn kết chặt chẽ. Có những chiếc sọ vẫn còn nguyên hình dáng, hốc mắt rỗng không như dõi theo từng cử động.
– Chúng… vẫn còn sống. – Mẫn Vy thì thầm, tay run rẩy ôm chặt lá bùa.
Kỳ Phong cau mày, đặt tay lên chuôi kiếm. Cảm giác lồng ngực như bị đè nặng bởi hàng ngàn tiếng khóc không thành lời.
Càng đi xuống, âm thanh rên rỉ càng rõ, ban đầu chỉ như gió rít khe đá, sau dần biến thành những tiếng nức nở, gào thét, oán hận.
Arion đi cuối cùng, đôi mắt bạc đen lóe sáng. Hắn chẳng nói gì, nhưng bàn tay siết chặt chuôi kiếm, mạch máu nổi rõ.
Sau một hồi dài tưởng chừng vô tận, cầu thang mở ra một khoảng không khổng lồ – Hố Vực Vạn Cốt.
Đó là một hang động rộng lớn, sàn, trần và vách đều kết bằng vô số bộ xương trắng chồng chất. Ở trung tâm, một hố sâu đen ngòm xoáy tròn, từ đó phun lên làn khói trắng mờ, kéo theo tiếng khóc rền rĩ.
Đột nhiên, từ hố sâu ấy, hàng ngàn bóng ma bò ra. Chúng không có hình dạng cố định – đôi lúc là gương mặt người, đôi lúc biến thành quái thú, toàn thân vằn vện máu.
Lan Nhi lùi lại, kinh hãi:
– Đây… là tất cả linh hồn bị phong ấn trong hàng vạn năm qua!
Mẫn Vy hoảng loạn, vội niệm chú. Nhưng bùa vừa sáng đã bị một oan hồn xé toạc, tan thành bụi.
Một bóng ma lướt đến, nhập thẳng vào Kỳ Phong. Hắn gầm lên, mắt đỏ ngầu, giơ kiếm chém loạn xạ. Lan Nhi vội vàng đánh bật bằng ấn sáng, kéo hắn trở lại.
– Giữ vững ý chí! Nếu để chúng chiếm lấy thân, chúng ta sẽ trở thành một phần của vòng luân hồi này! – nàng hét lớn.
Trận chiến bắt đầu.
Kỳ Phong lao lên, kiếm lóe lửa đỏ, chém vỡ từng mảnh oan hồn. Nhưng cứ một bóng ma tan biến, lại ba bốn cái khác tràn đến, quấn quanh thân hắn.
Mẫn Vy liên tục rút bùa, niệm chú, từng đạo phù quang nổ tung, tạo thành những mảnh lưới sáng trói buộc. Nhưng nàng thở gấp, máu từ mũi rỉ ra – linh lực bị hút cạn nhanh chóng.
Arion im lặng, kiếm bạc đen vung lên như ánh chớp. Mỗi đường kiếm không chỉ chém, mà còn hút luôn một phần hồn phách vào lưỡi. Thứ ánh sáng đen ấy khiến cả Lan Nhi và Kỳ Phong thoáng rùng mình – nhưng không thể phủ nhận, nó có hiệu quả khủng khiếp.
Lan Nhi giơ gậy cao, ấn sáng bùng lên, tạo thành vòng bảo hộ xanh bao quanh cả nhóm. Nàng hét khản giọng:
– Đừng để chúng kéo vào hố!
Nhưng Hố Vực không đơn giản.
Từ xoáy sâu, một thân ảnh khổng lồ trồi lên – một oan linh tập hợp từ hàng vạn linh hồn, cao hơn chục trượng, toàn thân là mớ xương vụn và máu đặc quánh. Trong lồng ngực nó, hàng trăm gương mặt người ngáp ngáp kêu cứu, tiếng thét khiến cả không gian chấn động.
– Kẻ nào dám bước vào vòng luân hồi… sẽ tan biến! – giọng nó vang như sấm.
Cả bốn người chấn động. Đây không còn là đám hồn ma vất vưởng, mà là Thủ Hộ Oán Linh – kẻ giữ hố vực.
Arion cười lạnh, giơ kiếm:
– Vậy thì giết ngươi trước.
Hắn lao thẳng lên, nhưng một bàn tay xương khổng lồ quét qua, đập nát cả một mảng đất. Lan Nhi kịp tung ấn sáng chắn lại, song bị ép lùi hàng chục bước, máu ứa nơi khóe miệng.
– Không thể chỉ chém giết. – Kỳ Phong gầm lên. – Nó là linh hồn tập hợp, chỉ sức mạnh hợp nhất của chúng ta mới phá nổi!
Lan Nhi cắn răng, nâng gậy. Mẫn Vy vội vàng xếp bùa, ép linh lực cuối cùng chảy ra. Arion không nói, nhưng lưỡi kiếm hắn bùng lên ánh đen kịch liệt.
Bốn người đứng thành vòng tròn, ấn ký trên cơ thể đồng loạt sáng bừng.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng trắng, đỏ, vàng, đen hòa vào nhau, xoắn thành một cột quang lao thẳng vào ngực Thủ Hộ Oán Linh.
Tiếng gào thét xé trời vang lên. Hàng nghìn linh hồn vỡ vụn, bay tán loạn như mưa tro trắng.
Thân thể khổng lồ đổ sụp, biến thành bụi xương, tan vào hố vực.
Tĩnh lặng trở lại.
Cả nhóm quỳ gục, hơi thở dồn dập, cơ thể rách nát, máu đầm đìa. Nhưng trong khoảnh khắc đó, họ đều cảm nhận rõ một điều: hố vực đã mở lối.
Dưới đáy, một con đường ánh đỏ hiện ra, dẫn sâu hơn vào trong lòng phong ấn.
Lan Nhi lau máu, khẽ thì thầm:
– Chúng ta đã bước qua ngưỡng cửa… nhưng vòng luân hồi vẫn còn đó. Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ bị nuốt.
Ánh mắt mọi người chạm nhau, trong đó không chỉ có mệt mỏi, mà còn ẩn chứa một câu hỏi không ai dám nói thành lời:
Khi chỉ còn một kẻ sống sót… liệu có ai sẽ rơi xuống hố vực này mãi mãi?