Lối đi đỏ dưới đáy Hố Vực Vạn Cốt dẫn họ đến một cánh cửa đá khổng lồ, rạn nứt và thấm đẫm sắc máu. Cánh cửa không cần đẩy, mà tự mở ra khi dấu ấn trên cơ thể mỗi người sáng rực, như thể từ lâu đã chờ đợi.
Phía sau, một đại điện hiện ra.
Ánh sáng đỏ hồng tỏa khắp nơi, nguồn phát ra từ những khối huyết thạch lớn bằng thân người, mọc như cột trụ nâng đỡ cả gian phòng. Huyết thạch trong suốt, bên trong lấp lánh những vệt sáng xoắn tròn, như đang lưu giữ ký ức, linh hồn, và cả máu huyết từng con người đã hy sinh.
Ở trung tâm điện, một bàn thờ đá đen sừng sững. Trên đó đặt một viên huyết thạch khổng lồ, đỏ sẫm như máu đặc, không ngừng tỏa ra những nhịp đập trầm thấp như tim người.
Lan Nhi tiến đến, ánh sáng từ ấn ký trên cổ tay tự động cộng hưởng với viên huyết thạch. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn nàng tối sầm lại – rồi mở ra một viễn cảnh.
Nàng thấy một thời xa xưa:
Thiên địa rung chuyển, Nguyên Thủy Thú gầm rống, nuốt chửng núi sông, trời đất bị xé rách. Hàng ngàn tu sĩ gục ngã, máu hóa thành sông.
Giữa hỗn loạn, mười hai người khoác áo trắng đứng thành vòng tròn, trên cơ thể họ tỏa ra ấn ký khác nhau. Máu từ họ chảy ra, hòa vào đất trời, kết thành phong ấn đỏ rực.
Nhưng khi phong ấn thành hình, chỉ còn một người duy nhất đứng vững, toàn thân bê bết máu. Những kẻ khác biến mất – linh hồn họ bị hút trọn vào phong ấn, biến thành trụ huyết thạch bất diệt.
Một giọng nói vang vọng từ sâu trong trí óc Lan Nhi:
– “Phong ấn chỉ có thể duy trì bằng sự hợp cách. Mỗi kẻ mang dấu ấn phải dâng hiến linh hồn, hợp thành vòng tròn. Nhưng chỉ một kẻ sống sót để lưu truyền… còn lại, vĩnh viễn hòa tan.”
Lan Nhi hét lên, toàn thân run rẩy, mắt bật mở.
– Ngươi thấy gì? – Kỳ Phong nắm chặt vai nàng.
Nàng thở dốc, giọng lạc đi:
– Phong ấn… được dựng nên từ máu và linh hồn. Mỗi đời, những kẻ được chọn… đều phải dâng hiến bản thân. Chỉ một người sống sót…
Không khí trong điện nặng như đá đè.
Mẫn Vy lùi lại, mặt tái nhợt. – Nghĩa là… chúng ta rồi cũng phải giết nhau?
Arion đứng im, ánh mắt lạnh băng, như đã biết từ trước. Hắn bước đến gần bàn thờ, tay đặt lên viên huyết thạch.
Trong chớp mắt, ký ức khác tràn vào đầu hắn: hình ảnh những “người được chọn” qua nhiều đời – kẻ gào khóc, kẻ mỉm cười cam chịu, kẻ phản bội đồng đội… tất cả cuối cùng đều trở thành huyết thạch bất tử trong ngôi điện này.
– Đây là sự thật. – Arion quay lại, giọng trầm thấp. – Từ đầu, chúng ta đã không có lựa chọn.
Kỳ Phong nghiến răng, nắm chặt kiếm. – Ta không chấp nhận! Ta thề sẽ phá tan cái vòng máu này, tìm một con đường khác!
Lan Nhi nhìn anh, ánh mắt run rẩy nhưng kiên quyết. – Nhưng nếu không tuân theo… Nguyên Thủy Thú sẽ thoát ra. Thế giới sẽ diệt vong.
Mẫn Vy bật khóc, nước mắt lăn dài. – Vì sao lại phải là chúng ta? Vì sao vận mệnh tàn nhẫn đến vậy?
Trong im lặng, viên huyết thạch khổng lồ đập mạnh, phát ra ánh sáng chói lòa, chiếu thẳng vào ấn ký trên bốn người. Từng luồng khí nóng rực xuyên qua cơ thể, như nhắc nhở:
“Hợp cách hay diệt vong – lựa chọn chỉ có một.”
Họ rời khỏi Điện Thờ Huyết Thạch trong câm lặng. Không ai nói với ai, nhưng trong ánh mắt mỗi người đều le lói những ngọn lửa khác nhau – sợ hãi, giận dữ, quyết tâm, và cả những toan tính ngầm.
Ở phía sau, huyết thạch tiếp tục đập nhịp như trái tim vĩ đại, nuốt trọn từng tia hi vọng mỏng manh.