phong ấn nguyên thủy

Chương 4: Phong Ấn Rung Chuyển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi rời Phong Lâm, đoàn bốn người đã đi sâu vào dãy Thiên Sơn. Đường núi hiểm trở, cây cối um tùm, thỉnh thoảng có tiếng sói tru vọng ra từ vực thẳm, nhưng không khí vốn quen thuộc với tu sĩ luyện đạo.

Thế nhưng từ hôm qua, Lan Nhi luôn có cảm giác lạ. Gió thổi lạnh buốt, mang theo mùi tanh hôi như xác chết lâu ngày. Chim chóc biến mất, rừng im phăng phắc đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập.

Đêm đến, cả nhóm nghỉ lại bên dòng suối nhỏ. Trăng treo lơ lửng, màu đỏ thẫm, phản chiếu xuống mặt nước như vệt máu loang.

Mẫn Vy cau mày:
– Trăng đỏ… vẫn chưa tan. Chuyện này tuyệt đối bất thường.

Arion im lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Trên gương mặt điềm tĩnh ấy, lần đầu hiện lên nét lo lắng thoáng qua.

Lan Nhi không ngủ được. Cô ra bờ suối rửa mặt, thì bất chợt thấy mặt đất dưới chân rung khẽ. Sóng nước lăn tăn, như có thứ gì khổng lồ đang di chuyển bên dưới.

– Mọi người! – cô hoảng hốt gọi.

Cả nhóm lập tức cảnh giác. Tiếng đất đá rạn nứt vang lên từ lòng núi. Chỉ trong chốc lát, một tiếng nổ long trời dậy đất vang dội. Núi non rung chuyển dữ dội, chim chóc trong rừng dù ít ỏi cũng hoảng loạn bay tán loạn.

Từ khe nứt trên sườn núi, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra như dòng sông ngầm bị phá vỡ. Tiếng gầm rền rĩ vọng ra, từng đợt sóng khí chấn động làm cây cối bật gốc, đá tảng lăn ầm ầm.

Lan Nhi run rẩy, tim như bị siết chặt. Cô đã nghe tiếng gầm này… chính là tiếng từng ám ảnh cô trong đêm Huyết Nguyệt!

– Phong ấn… đang rung chuyển! – Arion nghiến răng, rút kiếm.

Ngay sau đó, hàng loạt thân ảnh khổng lồ từ khe nứt tràn ra. Ma thú! Lớp da chúng đen kịt, mắt đỏ như than hồng, hình dạng quái dị: con thì nửa hổ nửa rắn, con lại mọc cánh dơi từ lưng sói. Chúng gào rít, bốn chân giẫm xuống khiến đất đá sụp đổ.

Kỳ Phong lập tức lao lên, trường thương sáng loáng xé toạc không khí. Một nhát quét ngang, ba con ma thú bị hất văng, máu đen văng tung tóe.
– Tới vừa lúc! – giọng cậu lạnh lẽo nhưng ánh mắt rực lửa.

Mẫn Vy vung bùa, miệng đọc chú ngữ. Những lá bùa đỏ bay ra, bùng nổ thành từng cột lửa dữ dội, đốt cháy lũ ma thú. Khói tanh hôi bốc lên nồng nặc, khiến Lan Nhi nôn nao.

Arion di chuyển như bóng ma, kiếm quang lạnh buốt, mỗi nhát đều lấy đi mạng sống một ma thú. Hắn không hoa lệ, chỉ chính xác và chí mạng.

Lan Nhi ôm chặt cây gậy gỗ, trái tim hoảng loạn. Cảnh máu me quá kinh khủng, nhưng rồi khi thấy một con ma thú lao về phía Mẫn Vy từ phía sau, cô hét lên, xông tới.

Dấu ấn xoắn ốc trên tay sáng rực. Một luồng sáng bạc phóng ra, bao phủ con quái. Nó gào thét, cơ thể nổ tung thành tro bụi.

Mẫn Vy quay lại, kinh ngạc nhìn cô:
– Năng lực của ngươi… có thể thanh tẩy chúng!

Lan Nhi thở hổn hển, đôi tay run rẩy, nhưng trong tim dâng lên một tia kiêu hãnh. Cô biết, mình không thể chỉ đứng nhìn.

Cuộc chiến kéo dài suốt đêm. Dù bốn người phối hợp chặt chẽ, số lượng ma thú ngày càng nhiều. Mỗi khi tiêu diệt một bầy, khe nứt lại phun ra thêm gấp đôi. Đất trời như biến thành biển máu.

Kỳ Phong trán ướt đẫm mồ hôi, bàn tay rớm máu vì cầm thương quá chặt.
– Nếu cứ thế này… chúng ta sẽ kiệt sức!

Arion gạt máu trên mặt, ánh mắt lóe sáng:
– Không, bọn chúng không phải vô tận. Đây chỉ là những mảnh bóng ma rò rỉ từ phong ấn. Nếu chúng ta tìm ra điểm gốc, cắt đứt nguồn, lũ này sẽ biến mất.

– Điểm gốc? – Lan Nhi hoang mang.

Arion chỉ về khe nứt trên núi, nơi hắc khí phun ra mạnh nhất.
– Chính là chỗ đó.

Không cần thêm lời, bốn người lao về phía khe nứt. Đất đá dưới chân rung lắc, hắc khí cuộn trào, từng đợt sóng ma lực ép xuống khiến hơi thở nghẹn lại.

Khi tới gần, Lan Nhi bỗng thấy xoắn ốc bạc trên tay mình sáng rực, đáp lại nguồn lực nào đó từ khe nứt. Cùng lúc, dấu ấn kiếm trên tay Kỳ Phong, ngọn lửa trên cổ tay Mẫn Vy, và ấn ký mờ mịt của Arion đều bùng sáng.

Bốn luồng sáng hợp lại, vô tình tạo thành một vòng tròn. Một luồng khí trong suốt tỏa ra, đẩy lùi ma thú xung quanh.

Mẫn Vy kinh ngạc:
– Đây… là trận pháp bảo hộ phong ấn! Chúng ta chính là chìa khóa!

Không kịp nghĩ nhiều, cả bốn đồng loạt đặt tay lên mặt đất. Dấu ấn trên tay họ phát sáng, hòa thành bốn cột quang trụ. Chúng xoắn lại, biến thành sợi xích ánh sáng trói chặt khe nứt.

Tiếng gầm trong lòng đất vang rền, dữ dội như muôn ngàn quái thú cùng lúc rống lên. Cả ngọn núi rung chuyển, đá lăn ầm ầm, cây cối ngã rạp. Nhưng sợi xích ánh sáng không tan, mà dần dần bịt kín khe nứt.

Cuối cùng, hắc khí ngừng phun, ma thú còn lại gào thét rồi tan thành tro bụi.

Không gian trở nên im lặng. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của bốn người.

Lan Nhi ngã quỵ xuống, mồ hôi đầm đìa.
– Chúng ta… làm được rồi?

Arion nhìn khe nứt đã khép lại, lắc đầu:
– Không. Đây chỉ là tạm thời. Phong ấn đã lung lay, chúng ta chỉ vá lại một kẽ nứt nhỏ. Nhưng sớm muộn… Nguyên Thủy Thú sẽ lại trỗi dậy.

Mẫn Vy siết chặt bàn tay, giọng kiên định:
– Vậy thì chúng ta phải đi tìm gốc rễ. Phong ấn nguyên thủy.

Kỳ Phong chống thương, đôi mắt sáng rực giữa đêm.
– Đúng. Nếu đã bị kéo vào trò chơi của số phận, ta sẽ không chạy trốn. Nhưng nhớ rõ, ta sẽ không cam tâm làm con rối. Ta sẽ tìm ra cách để sống sót.

Lan Nhi nhìn từng người, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng – vừa sợ hãi, vừa hưng phấn. Họ không còn đơn độc nữa.

Bốn mảnh ghép đã cùng nhau trải qua thử thách đầu tiên, máu và lửa đã gắn kết họ. Nhưng đồng thời, bóng tối trong lòng đất cũng đã thức tỉnh, đang âm thầm chờ ngày thoát khỏi xiềng xích.

Ở sâu trong lòng đất, nơi ánh sáng chẳng bao giờ chiếu tới, một đôi mắt khổng lồ mở ra. Con ngươi đỏ rực như dung nham, soi thấy bóng hình bốn tu sĩ trẻ.

Một giọng nói trầm thấp, như vọng từ thuở khai thiên, vang khẽ:
– Bốn mảnh ghép… cuối cùng cũng đã tụ hội. Trò chơi… chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×