Cánh cửa máu khổng lồ khép lại sau lưng họ.
Một khoảng không rộng lớn mở ra, u tối và uy nghi như một cung điện cổ xưa bị lật ngược. Vòm trần cao ngút, treo lơ lửng những khối huyết thạch khổng lồ tỏa sáng đỏ lòm, như hàng ngàn con mắt âm u dõi xuống.
Ở trung tâm, một ngai vàng được dựng bằng xương trắng chồng chất, phủ kín bởi những đường vân máu đỏ. Ngai tỏa ra uy áp khủng khiếp, như thể ai nhìn vào cũng thấy chính mình đang quỳ gối trước nó.
Lan Nhi nghẹn lời, lùi nửa bước. – Đây… là Ngai Vàng Xích Huyết.
Arion nhếch môi, ánh mắt lóe sáng. – Biểu tượng của kẻ đầu tiên từng sống sót qua “hợp cách”. Người duy nhất… vượt qua mọi đồng đội để trở thành truyền thuyết.
Mẫn Vy run rẩy ôm chặt lá bùa trong tay, giọng như khóc. – Vậy… hắn đã ngồi ở đó, còn mười một người khác đều trở thành huyết thạch sao?
Kỳ Phong nghiến răng, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm. – Chỉ một kẻ ngồi được, còn tất cả biến thành tế phẩm…
Bỗng, không gian rung chuyển. Ngai vàng phát sáng, từng giọt máu rỉ ra từ vết nứt trên xương, nhỏ xuống nền đá. Từ đó, một hình bóng mờ ảo hiện ra – dáng người khoác trường bào đỏ sẫm, gương mặt mờ nhạt, chỉ còn ánh mắt lạnh như vực sâu.
– Các ngươi… cũng đến rồi sao? – giọng hắn vang vọng, như vừa thì thầm vừa gào thét. – Ta từng ngồi đây. Ta từng thắng. Nhưng ta cũng là kẻ đã mất hết.
Lan Nhi sững sờ, giọng run run. – Ngươi… là người đầu tiên?
Bóng mờ gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng u uất. – Ta đã hợp cách. Ta đã sống sót. Nhưng cái giá… là ta trở thành kẻ bị xiềng chặt nơi ngai vàng này, trọn đời trọn kiếp. Ta không còn đồng đội, không còn linh hồn, chỉ còn chiếc ghế máu này làm mộ phần.
Hắn giơ tay, và xung quanh vang lên tiếng rên rỉ của hàng ngàn linh hồn bị xiềng xích, chính là những kẻ đã hiến dâng thân xác để hoàn thành phong ấn.
– Hợp cách… không phải sự cứu rỗi. Nó là bản án. Kẻ ngồi được ngai vàng… cũng là kẻ vĩnh viễn bị phong ấn trong chính chiến thắng của mình.
Cả nhóm im lặng.
Mẫn Vy bật khóc, run rẩy lùi lại. – Vậy chúng ta… dù thắng cũng chẳng thoát được sao?
Kỳ Phong gầm lên, kiếm lửa bùng cháy. – Ta không chấp nhận số phận chó má này! Cho dù là ngai vàng hay phong ấn, ta sẽ phá vỡ tất cả!
Lan Nhi vội chặn lại, ánh mắt hoảng hốt. – Không được! Đây là cấm kỵ, hủy nó cũng có thể khiến Nguyên Thủy Thú thoát ra!
Arion không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ngai vàng, nơi ánh máu phản chiếu trong mắt hắn như lửa thiêu đốt.
– Một ngày nào đó… một trong chúng ta sẽ ngồi vào đó. – hắn thì thầm. – Và ngày đó, những kẻ khác sẽ chỉ còn là máu trong vách tường này.
Lời hắn khiến không khí đặc quánh. Cả bốn nhìn nhau, không ai nói, nhưng trong đáy mắt, nỗi ngờ vực càng lúc càng rõ rệt.
Đúng lúc ấy, bóng mờ trên ngai vàng gầm lên. – Các ngươi hãy nhớ! Đường đi sau ngai này… là nơi cuối cùng. Kẻ yếu sẽ bị nghiền nát, kẻ mạnh sẽ bị trói buộc. Không có lối thoát!
Âm thanh vang vọng khắp điện, rồi thân ảnh tan biến, chỉ còn lại chiếc ngai vàng xương máu trống rỗng, đỏ rực như đang chờ đợi.
Cả nhóm lặng lẽ tiến sâu hơn. Nhưng mỗi bước đi, bóng dáng ngai vàng vẫn in hằn trong tâm trí họ – như một cái bóng không thể thoát.