Sau lưng, Ngai Vàng Xích Huyết dần chìm vào bóng tối.
Trước mặt, một cánh cửa đá tự động mở ra, để lộ lối đi uốn lượn, như huyết quản khổng lồ nằm sâu trong lòng đất.
Ánh sáng đỏ mờ hắt ra từ những đường vân trên vách – từng sợi mạch máu khổng lồ, đang đập nhịp chậm rãi, như trái tim của một sinh vật vĩ đại. Mỗi nhịp đập truyền rung động vào không gian, khiến đất đá run rẩy, khiến máu trong người họ cũng như muốn hòa chung nhịp.
Lan Nhi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. – Đây chính là… mạch máu của phong ấn. Nó không chỉ giam giữ Nguyên Thủy Thú, mà còn hút lấy sinh mệnh từ những kẻ hợp cách trước kia để duy trì.
Arion bật cười khẽ, nhưng trong tiếng cười không có chút vui vẻ. – Nghĩa là chúng ta đang bước trong huyết quản của những kẻ đã chết…
Họ đi sâu hơn. Mỗi bước đi, không khí càng đặc quánh, dày như sương máu, xộc thẳng vào phổi khiến thở dốc. Da thịt bắt đầu ngứa ran, rồi đau rát, như bị hàng ngàn kim châm từ bên trong.
– Không… đúng… – Mẫn Vy ôm lấy ngực, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe môi. – Thứ này… đang ăn mòn linh hồn chúng ta!
Kỳ Phong nghiến răng, thanh kiếm trên lưng rung lên phát ra hỏa diễm, đốt cháy luồng khí đỏ quanh thân. – Nếu dừng lại, chúng ta sẽ bị hút cạn trước khi kịp thấy điểm cuối. Chỉ có tiến tới!
Một tiếng “bịch, bịch” vang vọng. Không phải chỉ từ vách tường, mà từ dưới chân – mặt đất cũng đang đập nhịp, như chính họ đang đi trong một quả tim khổng lồ.
Đột ngột, mặt đất vỡ toạc. Từ trong mạch máu tuôn ra những sinh vật dị hình – nửa người nửa huyết nhục, không xương không da, chỉ là khối thịt đỏ lòm mang hình dáng loài người. Mắt chúng trắng dã, miệng há rộng, gào lên những tiếng hét không phải tiếng nói.
Lan Nhi hét lớn. – Chúng là ký sinh linh! Tàn dư linh hồn những kẻ đã bị mạch máu nuốt!
Đám ký sinh lao đến, từng con mang sức mạnh không hề yếu.
Trận chiến nổ ra trong hành lang máu chật hẹp.
Kỳ Phong vung kiếm, từng nhát lửa đỏ chém phăng thân xác, nhưng máu thịt bị cắt rời lại lập tức tái hợp.
Arion dùng ấn ký băng, đóng băng cả vách tường lẫn sinh vật, nhưng mạch máu rung lên, nhiệt nóng từ đất đá phá tan băng giá trong chớp mắt.
Mẫn Vy run rẩy, bùa chú trong tay nát vụn. Cô bật khóc, hét lên: – Lùi lại, ta thử một lần!
Ấn ký trên cánh tay Vy bùng sáng, huyết bùa vẽ thành trận đồ, cắm sâu vào vách. Tức khắc, mạch máu co rút, hút lấy lũ ký sinh trở lại như nuốt cặn bẩn vào cơ thể.
Không gian lặng xuống. Họ thở hổn hển, mồ hôi lẫn máu chảy ròng ròng.
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, mặt đất lại rung chuyển. Từ sâu trong mạch, vang lên tiếng gầm trầm đục, không phải tiếng người, không phải tiếng thú, mà như tiếng tim phẫn nộ.
Lan Nhi mặt tái đi. – Đây mới chỉ là khởi đầu. Nếu chúng ta yếu đuối, chính phong ấn sẽ coi chúng ta như tế phẩm mà nghiền nát!
Họ lại tiến bước, nhưng lần này, mỗi người đều cảm thấy thân thể như bị tước đi từng mảnh. Da thịt rách toạc, máu chảy không ngừng, rồi tự lành lại chỉ để tiếp tục rách toạc.
Đây không còn là thử thách ý chí, mà là thử thách thể xác tàn khốc.
Bốn người im lặng, chỉ nghe tiếng máu nhỏ xuống từng giọt, hòa cùng nhịp đập u ám của lòng đất.
Một hành trình mà ngay cả bước chân cũng trở thành cực hình.